Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 105
Cập nhật lúc: 2024-09-22 07:28:09
Lượt xem: 169
Sau khi bọn họ rời đi, mẹ Dung thấp giọng hỏi: “Ông này, sao tôi lại cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn? Theo lý mà nói, chuyện này đã rất nhiều năm rồi, sao bây giờ mới nghĩ đến chuyện đòi đồ lại chứ? Chuyện này thật sự rất khó hiểu!”
Hơn nữa, bà ấy đề ra điều kiện, nếu như không có gì chột dạ, vậy thì căn bản bên kia sẽ không đồng ý.
Kết quả, vậy mà ông ta lại thật sự đồng ý rồi.
Chuyện này đúng là chỗ nào cũng kỳ lạ cả.
Dung Văn Minh gật đầu, “Đúng vậy, chuyện này thực sự có vấn đề, tôi sẽ tìm cách điều tra sau.”
“Đúng vậy, vẫn nên tìm người điều tra thì tốt hơn.”
Mẹ Dung càng cảm thấy phải thúc giục con gái và con rể năm nay chăm chỉ học tập, đỗ đại học rồi rời khỏi cái thôn này, mấy người này thật sự quá phiền phức rồi.
“Vậy tìm ai điều tra đây? Gia đình chúng ta cũng không có mối quan hệ như vậy đâu?”
“Đừng lo lắng về chuyện này, đợi tôi khỏe hơn chút thì tôi sẽ lên thị trấn gửi một bức điện tín... Tìm mấy người chiến hữu cũ của tôi”
Còn việc có thể điều tra ra không, vậy thì thật sự không thể biết được.
Nhưng mà, cứ thử đi! Lỡ như có thể điều tra được chuyện gì đó thì sao?
Khi Dung Yên về nhà, cô liền nhìn thấy cha mẹ đang đứng ngây ngẩn trong sân nhà.
Cô cảm thấy rất kỳ lạ, “Hai người sao vậy?”
Mẹ Dung nghe con gái hỏi, bà ấy liền kể đầu đuôi chuyện lúc nãy.
Dung Yên nghe xong thì có chút kinh ngạc...đây đều là những chuyện mà cô không biết.
Suy nghĩ một lúc, cô nói: “Chuyện này có gì đó rất đáng ngờ, hơn nữa, tại sao thời gian lâu như vậy rồi nhà họ Tần không đến đây đòi, ngược lại bây giờ mới đến đòi chứ? Đừng nói là vì cha mẹ đến đây rồi...”
Mẹ Dung cũng có suy nghĩ tương tự như con gái.
“Vậy rốt cuộc là tại sao chứ?”
Dung Yên nhướng mày cười lạnh một tiếng: “Rất có thể là có người đến tìm, cho nên ông ta mới nhớ ra, mục đích của ông ta là lấy lại hộp gỗ, cho nên rất có thể hộp gỗ chính là thứ quan trọng nhất, rất có thể chính là vật chứng để nhận lại người thân.”
Dung Văn Minh gật đầu, ông ấy cảm thấy rất vui mừng, “Yên Yên nhà chúng ta đã trưởng thành rồi, đầu óc cũng thông minh hơn rất nhiều.”
Khi Dung Yên nghe thấy lời này, mấy vạch đen xuất hiện trên trán cô, cái gì gọi là cô trưởng thành rồi...thông minh rồi?
“Cha, con vốn thông minh sẵn rồi mà.”
Cho dù cô chưa từng kiểm tra, nhưng chỉ số IQ của cô vẫn rất cao đó.
Trong mắt Dung Văn Minh đều là cưng chiều, “Được được được, con thông minh, từ nhỏ con đã thông minh, bây giờ càng thông minh hơn...”
Dung Yên:……
Mẹ Dung nhìn hai cha con không biết xấu hổ này.. Một người thật sự dám nói khoác, một người thật sự dám nịnh nọt.
“Không biết xấu hổ, cũng không sợ người ta nghe thấy rồi chê cười.”
Dung Yên nhướng mày: “Mẹ, đây là lỗi của mẹ đó, con đang nói sự thật, có gì mà khiến người ta chê cười chứ? Chằng lẽ trong mắt của mẹ, con rất ngu ngốc à?”
Mẹ Dung nghe thấy lời này, xém chút nữa thì trợn mắt trắng, nếu như con thông minh thì cũng sẽ không bị Dung Mạn Mạn tính kế phải về nông thôn rồi.
“...Mẹ không nói chuyện với con nữa, mẹ đi nấu ăn đây, tối nay mẹ sẽ nấu đồ ăn ngon cho mọi người ăn.”
Vừa nghĩ đến bữa tối thịnh soạn, Dung Yên không thể dừng lại một giây phút nào.
Thời buổi này, nói cái gì cũng là giả, lấp đầy bụng mới là thật, nếu cách mấy bữa là có thể ăn mấy món mặn, vậy thì cuộc sống này mới là đẹp nhất.
Dung Yên nhìn cha, thấy vẻ mặt ông ấy có chút không ổn, cho nên cô liền nói: “Cha, con dìu cha vào nhà nghỉ ngơi.”
“Cha không sao...”Dung Văn Minh muốn nói rằng mình vẫn còn rất khỏe.
Nhưng ông ấy lại bị Dung Yên cắt ngang: “Trông cha không được khỏe, thân thể còn yếu, không thích hợp đứng lâu, đi thôi! Con đỡ cha vào nhà, ngày mai con phải thay thuốc cho cha rồi, còn nữa, dược thiện mà mẹ con nấu cho cha nhất định phải ăn hết đó, như vậy thì cha mới có thể hồi phục nhanh hơn, không đến ba tháng liền có thể chạy nhảy rồi.”
Dung Văn Minh:...?
Có thể chạy nhảy? Vậy thì không cần thiết đâu, ông ấy bao nhiêu tuổi rồi?
Chỉ cần ông ấy có sức khỏe tốt, có thể đi lại mà không thở hổn hển, có thể làm những việc ông ấy có thể làm, vậy thì ông ấy đã hài lòng rồi.
Nếu không thì, đè gánh nặng gia đình lên vai vợ và con gái, ông ấy có sống thì cũng chỉ là của nợ.
Dung Yên dìu cha cô đến phòng của ông ấy.
Tiện thể bắt mạch cho ông ấy, kết quả khá tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-105.html.]
“Cha, thật ra thì cái hộp gỗ kia của Tần Dã đang ở chỗ con đó.”
Dung Văn Minh:……
Cha Dung có chút ngạc nhiên: “Không phải Tần Dã nói đã bán rồi sao? Tại sao nó lại ở chỗ con chứ?’
“À, anh ấy đưa nó cho con trước khi con về nhà, anh ấy nói đó là vật gia truyền.” Kể từ khi cô nhìn thấy cái hộp gỗ kia, Dung Yên chưa từng mở ra xem, cô vẫn luôn cất chiếc hộp gỗ nhỏ trong không gian, thật ra nó chỉ là một chiếc hộp gỗ rất nhỏ, không lớn.
Dung Văn Minh:……
Có vẻ như con rể của ông ấy không phải loại cứng nhắc.
Cha Dung thích loại người này, nếu quá thành thật và cứng nhắc... làm người sẽ dễ chịu thiệt thòi.
“Nếu đã đưa cho con, vậy thì con hãy giữ gìn cho tốt, chờ Tần Dã về nhà, con có thể cho thằng bé xem... Cái hộp gỗ này nhất định có điều gì đó đặc biệt, hai đứa nên nghiên cứu kỹ một chút, có lẽ trong đó ẩn chứa manh mối liên quan đến thân thế của bà nội Tần Dã……”
Dung Yên gật đầu: “Con biết rồi, lát nữa anh ấy về, con đưa cho anh ấy tự mình xem thử là được.”
“Được rồi, con đi bận chuyện của mình đi, cha ở đây không sao đâu” Sở dĩ bây giờ ông ấy yếu như vậy, chủ yếu là bởi vì mấy ngày nay ông ấy ngồi tàu hỏa, bây giờ nghỉ ngơi hai ngày cho khỏe, có lẽ sức khỏe của ông ấy sẽ tốt hơn nhiều.
“Được, vậy cha nằm nghỉ ngơi một lát đi! Lát nữa ăn tối con sẽ đến gọi cha.” Nói xong, Dung Yên bước ra ngoài.
Cô vừa đi tới phòng khách, đã nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tần Mai, “Sao vậy? Em đang lo lắng cho anh cả à?“
Khi Tần Mai nhìn thấy cô, tựa hồ như nhìn thấy tri kỷ của mình vậy.
Cô bé chạy đến trước mặt Dung Yên, ngẩng đầu gọi một tiếng: “Chị dâu cả!”
Như thể cô ở đó thì tất cả bất an ngay lập tức biến mất không còn bóng dáng.
Dung Yên sờ đầu cô bé một cách trìu mến.
“Đừng lo lắng cho anh cả của em, anh cả của em rất lợi hại đó! Hôm nay chị không thể phối thuốc cho em được, ngày mai chị lại phối cho em ít thuốc mới nhé, đến lúc đó nhớ uống thuốc đúng giờ, chăm sóc cơ thể thật tốt, còn nữa, em học bài cho tốt nhé, mấy ngày nữa chị sẽ cho hai đứa đi học.”
Độ tuổi này của cô bé, không đi học sao mà được?
Tần Mai có chút không muốn đi học, cô bé không thích nơi đông người, nhưng cô bé biết chị dâu cả dường như vô cùng mong đợi cô bé và anh hai đến trường, cho nên cô bé chỉ đành phải cố mà gật đầu.
“……Vâng.”
“Ngoan, lại đây, ăn kẹo cho ngọt miệng đi.” Dung Yên lấy một viên kẹo bơ sữa từ trong túi ra, đưa cho cô bé.
Bây giờ cô hoàn toàn xem hai anh em Tần Dư và Tần Mai như người nhà của cô.
Kiếp trước Dung Yên là con một, không có anh chị em, cũng không có những người thân thích cực phẩm lộn xộn đó, cho nên hiếm khi tìm được người khiến cô nhìn vừa mắt, lại vừa ngoan ngoãn, cô cũng rất quý trọng.
Cho nên, nhìn vừa mắt rất quan trọng trong cuộc đời con người, ít nhất thì lúc trước chưa từng có ai khiến cô thương tiếc đến như vậy.
Cặp anh em này đã khơi dậy tất cả lòng trắc ẩn trong trái tim cô.
Tần Mai cầm viên kẹo trong tay, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, chị dâu cả tốt bụng như vậy, cô bé mong được ở bên chị dâu cả mãi mãi.
“Bên ngoài lạnh lắm, em cứ ở nhà nhé, chị ra ngoài xem thử.” Dung Yên nói xong liền đi ra ngoài.
Đúng lúc này, Tần Dã về tới nhà.
Khi Tần Dã nhìn thấy vợ mình, anh chạy về phía cô nhanh hơn một chút, hai ba bước đã đến gần Dung Yên, “Vợ...”
Dung Yên nhìn anh, “Anh đã làm xong rồi à?”
Tần Dã gật đầu, lấy tờ giấy chứng minh đoạn tuyệt quan hệ viết tay kia ra: “Anh đã viết hết rồi, còn nhờ đội trưởng, kế toán thôn và chú bảy ấn dấu tay nữa.”
Dung Yên cầm lấy nhìn thoáng qua, viết cũng không tệ lắm, cũng rất cẩn thận. Dựa vào những dòng chữ trên đó, liền biết được tờ giấy này do đội trưởng viết.
Sau khi đọc xong, cô đang định trả mảnh giấy lại cho anh, Tần Dã lại đẩy về phía cô, “Vợ à, căn nhà này do em quản lý, mấy thứ này em cứ giữ đi, ngoài ra còn có hai mươi đồng, cũng đưa cho em luôn...”
Tần Dã đưa hai mươi đồng anh lấy được từ chỗ ông Tần đến trước mặt Dung Yên.
Dung Yên nhìn số tiền một đồng, hai đồng này.... Trông có vẻ khá bẩn thỉu, số tiền này được giấu ở chỗ nào vậy chứ?
Khóe miệng cô co giật, không muốn nhận.
“Em cứ cầm số tiền này đi, khoảng thời gian này nếu em muốn lên thị trấn mua đồ thì vừa hay có thể dùng đến.”