Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-09-06 22:26:21
Lượt xem: 659

Thôn Tần gia, tháng 1 năm 1978, phía sau núi, ánh mắt Lưu Nhị lộ ra dâm tà nhìn cô gái té xỉu trên mặt đất, hắn ta nuốt nước miếng một cái.

Cả người đều có chút run rẩy…… Thật sự rất kích động.

Không nghĩ tới Lưu Nhị hắn lại có bực này diễm phúc.

Phải biết rằng Dung Yên này chính là nữ thanh niên trí thức xinh đẹp nhất làng trên xóm dưới.

Nhìn xem làn da này, khuôn mặt này…… Bóng loáng non mịn, không hề giống cô gái nông thôn một chút nào.

Hôm nay…… Hắn muốn nếm thức ăn tươi, hơn nữa còn được một người vợ miễn phí.

Nghĩ đến đây hắn liền không thể nhịn được nữa mà cởi bỏ quần áo…… đang chuẩn bị nhào lên.

Bỗng nhiên cô gái nằm dưới đất lại mở mắt ra.

Lưu Nhị hơi sửng sốt, ngay sau đó lộ ra một hàm răng vàng khè cười nói: “Dung Yên, cô tỉnh lại thật đúng lúc, như vậy mới thú vi, yên tâm, tôi sẽ nhẹ nhàng một chút, từ hôm nay trở đi cô chính là vợ của tôi rồi……”

Nói xong liền nhào về phía Dung Yên.

Dung Yên nhìn người đang nhào tới, tuy rằng cô vẫn chưa hiểu được hiện tại đang có chuyện gì xảy ra, nhưng mà nhìn gương mặt ghê tởm này thì phản ứng của cô vẫn rất nhanh nhẹn.

Cô trực tiếp đạp một chân tới.

Lưu Nhị không phòng bị nên bị đá vừa vặn, cả người bị đá ngã ở trên mặt đất.

Hắn ta ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới cô gái nhỏ Dung Yên này lại mạnh mẽ như thế, bụng của hắn ta bị đá cực kỳ đau.

Sau đó hắn ta liền tức điên, thẹn quá thành giận mà chửi ầm lên: “Dung Yên, con khốn này, cô dám đá tôi? Có phải muốn c.h.ế.t hay không?”

Mắt Dung Yên trở nên lạnh lùng.

Ký ức trào ra làm cô nhận ra mình đã xuyên sách.

Trong sách, nguyên chủ bị người ta đánh hôn mê rồi đưa tới đây, sau đó Cố Lan sẽ mang theo rất nhiều người tới đây bắt gian.

Tuy rằng lúc ấy nguyên chủ vẫn chưa bị Lưu Nhị làm gì cả, nhưng mà nguyên chủ và Lưu Nhị dây dưa đánh nhau ở một chỗ, vẫn bị người tới đây bắt gian nhìn thấy vừa vặn.

Chuyện này đối với nguyên chủ vừa mới kết hôn được một ngày đúng là tai họa ngập đầu.

Ở kiếp trước, thanh danh của nguyên chủ cứ như vậy mà mất sạch.

Lời đồn đãi ở nông thôn còn đáng sợ hơn đao nhọn, một cô gái nhỏ xuống nông thôn như nguyên chủ đối mặt với những lời đồn đãi vớ vẩn cùng sự dây dưa của Lưu Nhị …… Cuối cùng luẩn quẩn trong lòng nhảy cầu mà chết.

Chỉ là không nghĩ tới, hiện tại lại trở thành cô phải đối mặt với cái mở đầu cấp bậc địa ngục này.

Cắt đứt những suy nghĩ dư thừa, bởi vì cô không có quá nhiều thời gian.

Bởi vì kẻ địch đã sắp tới rồi.

Hiện tại cô đã không phải nguyên chủ ngớ ngẩn kia nữa, hai ba bước tiến lên đã gạt ngã Lưu Nhị một lần nữa.

Sau đó nhấc chân đá xuống, một cái, hai cái……

Sau núi quanh quẩn tiếng kêu rên của Lưu Nhị.

Lúc trước Lưu Nhị mắng rất ác liệt, hắn ta không nghĩ tới một cô gái lại có thể tàn nhẫn và lợi hại tới mức này, đá hắn ta tới mức không hề có sức phản kháng.

Thật sự không thể kiên trì nổi nữa, hắn ta đành phải khóc lóc xin tha: “Tổ tông, dừng tay…… Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi……”

Nếu như biết được người này giống như con cọp mẹ thì dù có đánh c.h.ế.t hắn ta thì hắn ta cũng sẽ không đi trêu chọc.

Dù vậy, Dung Yên cũng không có tính toán muốn dừng tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-1.html.]

Ở hiện đại cô 17 tuổi đã giành được quyền vương ở giải thi đấu quốc tế, đã được huấn luyện một cách chuyên nghiệp, cho nên dù đã thay đổi cơ thể thì việc đánh một tên lưu manh cũng không phải việc khó khăn gì cả.

Chọn chỗ đau mà đá……

Lưu Nhị đau tới mức lăn lộn khắp nơi, nhưng vẫn không thể trốn thoát cái chân đá tới kia, nếu như cứ đánh tiếp thì cái mạng nhỏ này của hắn ta sẽ phải lên trời mất.

Vì thế hắn ta gân cổ lên ra sức khóc kêu: “Cứu mạng…… Giết người……”

Dung Yên thấy cũng không sai biệt lắm, lúc này mới dừng chân, nhưng mà cái chân vẫn đạp lên n.g.ự.c của Lưu Nhị.

Cô nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt hung ác: “Nói, ai bảo anh tới đây?”

“Không, không có ai, là tự tôi……” Lưu Nhị khóc lóc thảm thiết: “Tổ tông, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi……”

Dung Yên đang định trói người lại thì nghe thấy phía sau có tiếng bước chân…… Cô còn tưởng rằng là những người bắt gian tới sớm, kết quả quay đầu lại liền nhìn thấy chồng mới cưới của nguyên chủ…… Tần Dã.

Là do cô tới đây nên thay đổi cốt truyện à? Rốt cuộc vào đời của nguyên chủ thì chồng của nguyên chủ chưa từng xuất hiện.

Quyết đoán lựa chọn người đàn ông mà nguyên chủ không cam lòng gả cho này, cô cười tủm tỉm nói: “Chồng à, anh tới đón em về nhà sao?”

Tần Dã:……

Tưởng anh bị mù sao?

Nhưng mà nhìn gương mặt nở nụ cười tươi tắn kia, đôi mắt của anh vẫn hơi lóe lên, đáy lòng cũng cảm thấy kỳ lạ, ngày hôm qua cô gái này vẫn còn rất chán ghét anh, hôm nay lại cười với anh…… Còn gọi anh là chồng?

Áp xuống sự khác thường trong lòng, anh hơi gật đầu: “Ừm”

Dung Yên rất vừa lòng với sự thức thời của anh, không đợi cô nói cái gì đã thấy người đàn ông có chút trầm mặc kia đi tới…… Trong ánh mắt hoảng sợ của Lưu Nhị mà đạp xuống một cái thật mạnh…… Một tiếng kêu thảm thiết vang lên hòa cùng với tiếng xương chân đứt gãy.

……

“Đại đội trưởng, hình như bên kia có thanh âm……” Trong mắt Cố Lan không giấu được sự hưng phấn.

Dung Yên, coi như cô xong đời rồi.

Nghĩ đến đây, cô ta lại càng bước nhanh hơn.

Gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy bộ dáng rơi vào địa ngục của Dung Yên, vậy nên đã xem nhẹ thanh âm không thích hợp.

Đại đội trưởng cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đàn ông, hình như là…… tiếng của tên lưu manh Lưu Nhị.

Lưu Nhị? Vợ Tần Dã? Hai người này……?

Nhìn người chạy tới phía trước kia, ông ấy có dự cảm không tốt.

Đáng tiếc nếu hiện tại ông ấy nói muốn quay về thì cũng không được.

Dù sao lúc Cố Lan nói Dung Yên mất tích thì ông ấy đã mang theo rất nhiều người trong đại đội cùng nhau ra ngoài tìm người.

Trong đó còn có một ít người do Cố Lan gọi tới.

Chỉ có thể căng da đầu đi tới phía trước, ông ấy hy vọng Dung Yên đừng làm ra chuyện gì.

Những người khác cũng nhanh chóng đuổi kịp……

Chỉ là khi Cố Lan hưng phấn nhìn thấy Dung Yên vẫn còn nguyên vẹn đứng ở một chỗ và Lưu Nhị nằm trên mặt đất không ngừng kêu rên…… Cô ta há hốc mồm.

Tình cảnh này khác biệt rất lớn so với tưởng tượng của cô ta.

“Dung Yên, cô……” Sao lại không có việc gì? Cô ta không nên bị Lưu Nhị bắt nạt sao?

 

Loading...