Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Chương 463
Cập nhật lúc: 2024-05-15 20:33:00
Lượt xem: 2,085
Nói xong trải nghiệm hai người đều cảm khái vô vàn, sau đó Đường Thư Nghi đột nhiên ý thức được một vấn đề, nàng nói: "Kiếp trước ta cũng được tên là Đường Thư Nghi, kiếp trước ngài cũng tên là là Lý Thừa Duẫn, cái này.... có quan hệ gì sao?"
Vẻ mặt Tiêu Hoài cũng rơi vào trầm tư, Đường Thư Nghi lại nói: "Vậy Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi ở đây có khi nào đã xuyên đến hiện đại, trở thành chúng ta?"
"Cũng có thể là như vậy." Tiêu Hoài nói: "Ở hiện đại có nhà khoa học đưa ra lý luận về không gian thời gian, lúc đó ta không tin nó, nhưng bây giờ xem ra rất có khả năng là vậy."
Đường Thư Nghi tiêu hóa lời nói của hắn, sau đó nói: "Nói cách khác, Đường Thư Nghi và ta ở đây là hai người giống hệt nhau sống trong không gian song song. Ta là nàng, nàng là ta?"
Tiêu Hoài nghe nàng nói vậy thì lắc đầu: "Hai người là hai cá thể khác nhau, nàng là nàng, nàng ấy là nàng ấy."
"Vậy Tiêu Hoài lại là chuyện gì?" Đường Thư Nghi hỏi.
Tiêu Hoài lắc đầu: "Ta không biết."
Đường Thư Nghi suy nghĩ một hồi, cũng không nghĩ ra được nguyên nhân, xua tay nói: "Quên đi quên đi, đã như thế này rồi, không cần phải rối rắm nhiều như vậy. Chỉ mong Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài ở đây sẽ xuyên đến đó, trở thành chúng ta. Có như vậy, lòng ta mới thoải mái hơn."
Tiêu Hoài gật đầu, hắn cũng nghĩ như vậy.
Lời đều nói xong, cả hai đều cảm thấy bọn họ đang tiến gần nhau hơn một bước. Đường Thư Nghi lại nói về vấn đề của Dương thái sư và Viên phi, "Cũng không biết Viên phi là nhân vật như thế nào, lại làm cho Dương thái sư mê đắm như vậy."
"Ngày kia phu nhân gặp mặt liền biết." Tiêu Hoài nói: "Cho dù là Tứ hoàng tử hay Dương thái sư đều không có gì phải sợ, Hoàng hậu và nhà Ngô gia sau lưng nàng ta mới đáng lo nhất."
"Quốc Công gia định thế nào?" Đường Thư Nghi hỏi.
"Phu nhân hẳn là đoán được rồi." Tiêu Hoài nói.
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Phe phái của Tứ hoàng tử đoạn thời gian này vẫn luôn nhảy nhót, nói không chừng là kết quả do Hoàng hậu và Ngô gia đứng sau lưng dung túng, bọn họ muốn đám Tứ hoàng tử tự tìm đường chết."
Tiêu Hoài gật đầu: "Phu nhân và ta tâm linh tương thông."
Tiêu Hoài nói hắn và mình tâm linh tương thông, Đường Thư Nghi không nhịn được mà bật cười. Nàng coi như phát hiện, Tiêu Hoài người này bình thường không nói lời ngọt ngào nào, nhưng vào những thời khắc mấu chốt, hắn lại rất giỏi nói lời ngon tiếng ngọt. Chỉ là hai người bọn họ, tạm thời không nói tâm linh có tương thông hay không, nhưng đúng là rất ăn nhịp với nhau.
Nàng biết mình là một người có phần mạnh mẽ, nếu cùng hợp tác với một người cũng mạnh mẽ, ắt sẽ xảy ra không ít mâu thuẫn. Nhưng Tiêu Hoài người này, nói thế nào đây, khi đối diện với người ngoài hắn không thể nghi ngờ là người rất mạnh mẽ, nhưng khi trở về nhà lại mọi chuyện thuận theo.
Không thể không nói, hắn như vậy rất tốt, cực kỳ tốt.
"Quốc Công gia cảm thấy, đám người Tứ hoàng tử quấn lấy chúng ta như vậy, sau lưng có bóng dáng của đám người Hoàng hậu hay không?" Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Hoài hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-463.html.]
"Có lẽ có." Tiêu Hoài dựa lưng vào ghế, tư thế nhàn nhã, hắn nói tiếp: "Cho dù thế nào đi nữa, cuối cùng chúng ta đều phải đối đầu với đám người Hoàng hậu. Tam hoàng tử không có tố chất trở thành quân vương của một nước."
Đường Thư Nghi gật đầu đồng ý, hắn không chỉ là Tiêu Hoài mà còn là Lý Thừa Duẫn. Lý Thừa Duẫn sinh ra trong Hoàng thất, mà tiên hoàng lại còn rất sủng ái hắn, hắn hẳn là không muốn Hoàng vị bị một kẻ bất tài vô dụng cướp đi, nếu như vậy, giang sơn của Lý gia rất có thể sẽ sớm đổi chủ.
"Ngày mốt gặp được Viên phi lại nói, không thể đánh giá thấp bất cứ ai." Đường Thư Nghi nói.
Dương thái sư xuất thân hàn môn, mặc dù có nương gia của Dương lão phu nhân trợ giúp, nhưng nếu như ông ta không có năng lực, cũng không thể đạt được vị trí hiện tại. Nhưng một người như vậy lại vì Viên phi mà muốn hoà ly với tức phụ có ân nâng đỡ mình. Không thể hoà ly, bây giờ lại giúp nhi tử của Viên phi mưu đồ giang sơn.
Chỉ vậy thôi đã đủ nói rõ, Viên phi người này không đơn giản, hơn nữa cũng đủ ích kỷ.
"Phu nhân khổ sở rồi." Tiêu Hoài nói.
Hai ngày sau, Đường Thư Nghi ăn sáng rồi xuất phát đến Viên gia. Nàng và Tiêu Hoài cùng nhau rời phủ, đi đến xe ngựa, Tiêu Hoài duỗi tay ra, Đường Thư Nghi đặt tay lên tay hắn, dựa vào lực tay hắn mà lên xe ngựa. Nhưng khi nàng đã đứng vững trên xe ngựa, Tiêu Hoài vẫn nắm tay nàng.
Đường Thư Nghi ngờ nhìn hắn, liền thấy trên mặt hắn mang theo ý cười: "Yến hội kết thúc, ta đến đón phu nhân."
Đường Thư Nghi gật đầu: "Được."
Tiêu Hoài buông tay ra, cảm giác khô khan hanh áp biến mất, bàn tay Đường Thư Nghi khẽ nắm chặt thành nắm đ.ấ.m bước vào trong xe ngựa. Tiêu Hoài liếc mắt nhìn nàng, tự tay hạ rèm xe ngựa xuống, sau đó xoay người lên ngựa, nói với mã phu: "Đi thôi."
Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, Thuý Trúc Thuý Vân đi cùng nàng trên mặt đều nở nụ cười, Thuý Trúc còn nhỏ giọng nói với Thuý Vân: "Ta thấy phu nhân và Quốc Công gia sắp làm lành rồi."
Thuý Vân gật đầu đồng ý: "Ta cũng nghĩ như vậy."
Trong xe, Đường Thư Nghi cúi xuống nhìn bàn tay mình, khóe môi bất giác nhếch lên, thật ra có một người đồng điệu đi cùng mình đi hết quãng đời còn lại là một cảm giác rất tuyệt.
Xe ngựa lộc cộc đến Viên phủ, Đường Thư Nghi lại được Tiêu Hoài đỡ xuống xe ngựa, ngay khi hai người chuẩn bị tách ra, một giọng nói the thé từ phía sau truyền đến: "Viên phi nương nương đến."
Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đều quay người lại, nhìn thấy một nữ nhân khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo thượng giai, khí chất dịu dàng, đang ngồi trên kiệu được nhiều người vây quanh.
Sau khi nàng ta xuống kiệu, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài chắp tay hành lễ với nàng ta: "Viên phi nương nương bình an."
"Mau bình thân." Viên phi mỉm cười đỡ lấy cánh tay của Đường Thư Nghi, "Nghe danh phu nhân huệ chí lan tâm từ lâu, muốn kết giao với phu nhân."
Đường Thư Nghi nhìn nàng ta mỉm cười: "Có thể kết giao với nương nương là vinh hạnh của thần phụ."
Viên phi lại nhìn Tiêu Hoài: "Định Quốc Công có phúc khí."
Tiêu Hoài nhàn nhạt vâng một tiếng: "Thần còn có chuyện, cáo từ."