Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Chương 410
Cập nhật lúc: 2024-05-14 20:01:52
Lượt xem: 2,352
Tiêu Ngọc Thần từ trong mắt hắn nhìn ra sự khó hiểu, hoài nghi suy đoán lúc trước của mình hẳn là đã sai lầm, lại nói: "Tại sao lần này trở về, phụ thân lại lạnh nhạt với mẫu thân như vậy?"
Tiêu Hoài hiểu ra, đây là bởi vì hai đêm trước hắn không nghỉ ngơi ở Thế An Uyển, hoài nghi hắn mắc loại bệnh kia! Đúng là hết đứa này tới đứa kia, đầu nhỏ mỗi ngày đều đang nghĩ cái gì?
"Thân thể ta rất tốt, vấn đề giữa ta và mẫu thân con, con không cần lo, chúng ta sẽ tự giải quyết." Hắn nói.
Tiêu Ngọc Thần nghe hắn nói vậy, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, "Phụ thân thật sự ở bên ngoài nuôi ngoại thất sao?"
Tiêu Hoài: "......."
Hắn còn chưa kịp lên tiếng, lại nghe Tiêu Ngọc Thần nói: "Phụ thân người sao có thể làm vậy với mẫu thân? Người có biết, những năm ngài không ở đây, mẫu thân tưởng niệm ngài như thế nào không? Lúc trước con đã kể với phụ thân, chuyện xảy ra trong nhà những năm nay, nếu như không có mẫu thân, nói không chừng cái nhà này đã không còn nữa rồi. Thậm chí, nếu như không có phủ Đường Quốc Công, người cũng không cách nào thuận lợi đánh hạ Nhu Lợi Quốc."
Tiêu Ngọc Thần nhìn Tiêu Hoài như nhìn kẻ vô ơn.
Tiêu Hoài thật sự không biết nên tức giận hay nên cười, cuối cùng chỉ có thể bất lực nói: "Ta không có ngoại thất, mẫu thân con trả giá thế nào ta cũng hiểu rõ, chuyện không như con nghĩ đâu."
"Vậy rốt cuộc thì như nào?" Tiêu Ngọc Thần hỏi.
Tiêu Hoài: "......"
Thở dài bất lực một hơi, hắn nói: "Ta hứa với con, ta không có ngoại thất, ta cũng không cố ý lạnh nhạt với mẫu thân con, chuyện khác con không cần hỏi, ta và mẫu thân con sẽ tự giải quyết."
Tiêu Ngọc Thần thấy hắn nói nghiêm túc như vậy, nhưng lại càng thêm khó hiểu. Không có ngoại thất, cũng không có ý lạnh nhạt, vậy rốt cuộc là vì cái gì chứ?
"Được rồi, con trở về đi, ngày mai ta cùng con đi bái phỏng sư phụ con." Tiêu Hoài nói rồi bước nhanh rời đi, sự việc phải nhanh chóng giải quyết, nếu không ba hài tử trong nhà sẽ bức hắn phát điên.
Tiêu Hoài bị Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Thần liên tiếp "hẹn nói chuyện", không biết nên khóc hay cười, có chút bất lực. Trở lại thư phòng, hắn lười nhác ngả người xuống chiếc ghế rộng, cau mày tự hỏi nên giải quyết chuyện này như thế nào.
Sau khi trở thành Tiêu Hoài, hắn cũng chỉ có thể ở những lúc không có người mới có thể tùy ý như vậy.
Hắn muốn thành thật khai báo với Đường Thư Nghi, nhưng hắn sợ Đường Thư Nghi không muốn. Loại chuyện vừa thần kỳ lại phản quy tắc như xuyên không này, người bình thường đều không muốn người khác biết, trừ khi vô cùng tin tưởng người kia. Hiển nhiên, bây giờ hắn và Đường Thư Nghi vẫn còn là người xa lạ.
Nhưng, nếu không thành thật khai báo, bây giờ đã có hai hài tử "hẹn nói chuyện" với hắn rồi, đứa thứ ba rất nhanh sẽ đến. Hơn nữa, nếu quan hệ giữa hắn và Đường Thư Nghi tiếp tục như thế này, còn không biết ba hài tử kia sẽ làm ra chuyện gì?
Bây giờ đã bị hoài nghi có bệnh, có ngoại thất, về sau liệu có bị bức hoà ly? Ngày hôm nay nhìn dáng vẻ Tiêu Ngọc Châu khi nói đến chuyện hoà ly, không có tia do dự hay lưỡng lự, loại chuyện này đến khi đó rất có khả năng sẽ xảy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-410.html.]
Tiêu Hoài dựa lưng vào ghế, thở dài một hơi, thật là tiến thoái lưỡng nan!
Tuy nhiên, dù khó khăn đến đâu, đêm nay hắn vẫn phải nghỉ ngơi trong thư phòng. Kết quả nên đến vẫn đến, ngày hôm sau hắn ngủ dậy mở cửa ra liền thấy Nhị nhi tử Tiêu Ngọc Minh, tay cầm trường đao đứng chờ ở cửa.
Tiêu Hoài: ".... Con đây là muốn làm gì?"
Tiêu Ngọc Minh lạnh lùng nhìn hắn: "Ngài nói, ngài giấu nữ tử kia ở đâu?"
Tiêu Hoài: "........"
Thật sự cái gì cũng không muốn nói.
Hắn không muốn nói chuyện, Tiêu Ngọc Minh coi như hắn ngầm thừa nhận, hắn liền nói: "Cha, con nói cho cha biết, cho dù nương con hoà ly với người, nữ tử kia cũng đừng mơ bước vào phủ."
Tiêu Hoài khẽ hít một hơi thật sâu nói: "Con dựa vào đâu cho rằng ta có ngoại thất?"
Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Thần còn biết hỏi hắn một chút, đứa này thì hay rồi, trực tiếp kết án hắn. Hơn nữa, nghe xem, vừa mở miệng đã nói hai từ hoà ly. Mẫu thân bọn nó còn chưa nói gì đâu.
Tiêu Ngọc Minh lúc này căn bản đã nhận định hắn có ngoại thất, trong mắt hiện lên sự thất vọng và tức giận, hắn nói: "Sự tưởng niệm của mẫu thân và ba huynh muội bọn con mấy năm nay, đúng là uổng phí rồi."
Lúc này Tiêu Hoài không muốn nói chuyện, hắn liếc mắt nhìn Tiêu Ngọc Minh, xoay người đi vào phòng, lúc đi ra trong tay hắn cũng cầm một thanh trường đao, Yển Nguyệt trường đao của hắn.
"Đánh một trận rồi nói đi." Hắn nói.
Bàn tay cầm đao của Tiêu Ngọc Minh siết chặt, sau đó bước vài bước về bên trái, đứng ở giữa viện. Tiêu Hoài cũng đi tới, nói: "Con đánh trước đi."
Tiêu Ngọc Minh mím môi, sau đó cầm đao c.h.é.m về phía Tiêu Hoài, Tiêu Hoài không trốn, giơ đao lên tiếp, hai phụ tử bắt đầu ta một chiêu ngươi một chiêu.
Bây giờ nếu có người hiểu võ đứng xem, vừa liếc mắt liền biết Tiêu Ngọc Minh rơi vào thế yếu, mà Tiêu Hoài căn bản không dùng hết lực.
Khi Lý Thừa Duẫn còn là Vương gia, mặc dù mỗi ngày chỉ biết đọc sách viết chữ, ngâm thơ làm phú, nhưng cũng không hề bỏ bê phương diện võ thuật. Sau khi hắn trở thành Tiêu Hoài, mặc dù trong đầu không có ký ức của Tiêu Hoài, nhưng ký ức cơ bắp của thân thể thì vẫn còn đó.
Những chiêu thức của Tiêu Hoài dường như đã khắc sâu trong cơ thể, sau khi hắn mò mẫm một đoạn thời gian, hắn cũng học được bảy tám phần chiêu thức của Tiêu Hoài, cộng thêm những chiêu thức hắn đã học được trước đó, hai bộ chiêu thức dung hợp lại, uy lực còn lớn hơn trước.
Cho dù Tiêu Ngọc Minh có tiến bộ hơn trước rất nhiều, cũng không thể so sánh với Tiêu Hoài hiện tại. Không lâu sau, Tiêu Hoài phản công, hất văng con đao của Tiêu Ngọc Minh ra ngoài, sau đó con đao xoay ngang lại, đặt lên trên cổ Tiêu Ngọc Minh.