Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Chương 253
Cập nhật lúc: 2024-05-11 22:17:17
Lượt xem: 2,287
Đường Thư Nghi sợ buổi tối Tiêu Ngọc Minh lên cơn sốt, mới dọn dẹp một căn phòng ở Thế An Uyển bảo hắn qua ở. Như vậy buổi tối có xảy ra chuyện gì, nàng còn có thể chăm sóc.
Bên phía phủ Nam Lắng bá, Nam Lăng bá ngồi xe ngựa đến cửa nhà, xuống xe xách cổ áo Nghiêm Ngũ đi vào trong, không vòng vào viện của Nam Lăng phu nhân, trực tiếp đi thẳng đến thư phòng ở tiền viện. Nghiêm Ngũ thấy vậy, vội vàng khóc lóc kêu lên: "Cha, con biết sai rồi, nương, nương.... cha muốn g.i.ế.c con..."
Nam Lăng bá tức giận đến mức thật sự muốn đánh c.h.ế.t hắn, vừa đi vừa đi vừa nắm cổ áo Nghiêm Ngũ: "Hôm nay ngươi có gọi ai qua đây cũng không có tác dụng gì, lão tử muốn đánh c.h.ế.t tên nghiệp chướng ngươi."
Nghiêm Ngũ quay đầu nhìn lại, thấy hạ nhân trong phủ đều cúi đầu, đứng im như trời trồng, không ai báo tin với nương hắn, lúc này thật sự sợ hãi, cầu xin Nam Lăng bá: "Cha, con biết sai rồi, hơn nữa con cũng không làm gì cả, chỉ ngồi nghe nhạc mà thôi."
Nam Lăng bá không quan tâm đến hắn, nghiến răng xách người ném bên ngoài thư phòng, nói với hạ nhân trong viện: "Nhìn chằm chằm hắn, nếu các ngươi dám để hắn chạy, ta lấy mạng các ngươi."
Vài hạ nhân nghe thấy lời này, vội vàng vây quanh Nghiêm Ngũ, hắn ngồi xổm trên mặt đất xung quanh toàn chân là chân, suy sụp ngồi bệt xuống đất.
Xong rồi, lần này thật sự không có người đến cứu hắn.
Một lúc sau, Nam Lăng bá cầm một cái roi bước từ thư phòng ra, vài tên hạ nhân đang vây quanh Nghiêm Ngũ vội vàng tránh ra. Nam Lăng bá đứng trước mặt Nghiêm Ngũ, gầm lên: "Quỳ xuống."
Nghiêm Ngũ ngoan ngoãn quỳ xuống, hắn biết nếu lúc này không nghe lời, nhất định sẽ bị đánh càng nặng hơn.
"Ta đã nói gì với ngươi? Cho dù ngươi ở bên ngoài chơi như thế nào, tuyệt đối không được vào sòng bạc, ngươi đã đồng ý rồi có đúng không?" Nam Lăng bá hỏi.
Nghiêm Ngũ gật đầu: "Cha, con... con chỉ là tò mò."
Nam Lăng bá giơ roi lên đánh vào người hắn: "Hôm nay ngươi tò mò về nữ nhân liền vào kỹ viện, ngày mai ngươi tò mò đánh bạc, ngươi định vào sòng bạc sao? Ngày mốt, ngươi tò mò chuyện khi nam bá nữ, g.i.ế.c người phóng hỏa, ngươi cũng muốn thử đúng không?"
Nam Lăng bá càng nghĩ càng tức, giơ roi lên đánh mấy cái.
"Chuyện gì thế này? Con lại gây ra chuyện gì?" Lúc này, Nam Lăng bá phu nhân được nhà hoàn đỡ tới, nhìn thấy vết thương trên lưng Nghiêm Ngũ, trái tim nàng ấy bắt đầu cảm thấy khó chịu, đau lên âm ỉ.
"Nàng đến đây làm gì? Lát nữa lại đau tim." Nam Lăng bá vừa nói vừa đi tới đỡ Nam Lăng bá phu nhân.
"Làm ra động tĩnh lớn như vậy, ta có thể không đến xem một chút sao? Nó lại gây ra chuyện gì mà chàng lại đánh nó như vậy?" Nam Lăng bá phu nhân hỏi.
Nàng ấy cảm thấy trái tim mình càng đau hơn, mặc dù bình thường nàng ấy thường giả vờ bị bệnh, nhưng cái tật khi tức giận tim nàng lại đau cũng là thật.
Nam Lăng bá và Nghiêm Ngũ thấy sắc mặt nàng ấy có chút tái nhợt, đều vô cùng lo lắng. Nam Lăng bá vuốt lồng n.g.ự.c cho nàng ấy, lại gọi người mang ghế đến, Nghiêm Ngũ cũng đứng dậy đi tới đỡ nàng ấy. Sau khi ngồi xuống, Nam Lăng bá cảm thấy khá hơn một chút, lại hỏi: "Nó lại gây ra chuyện gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-253.html.]
Nam Lăng bá trừng mắt nhìn Nghiêm Ngũ, Nghiêm Ngũ lại lập tức quỳ xuống. Vừa rồi hắn còn cảm thấy mình không làm sai gì nhiều, bây giờ nương hắn bị bệnh, hắn thực sự hối hận rồi.
"Nói đi." Nam Lăng bá phu nhân nhìn Nam Lăng bá nói: "Chàng càng không nói ta càng lo lắng."
Nam Lăng bá không còn cách nào khác, đành phải nói: "Nó đi lỹ viện."
Nam Lăng bá phu nhân vừa nghe thấy vậy, trái tim lại nhói lên, nhưng nàng ấy chịu đựng cơn đau nói: "Đánh, đánh mạnh vào."
Nam Lăng bá lo lắng cho nàng ấy, nhẹ giọng nói: "Nàng về trước đi, đánh nó xong ta đến thăm nàng."
Nam Lăng bá phu nhân xua tay: "Không sao, ta xem chàng đánh."
"Nàng không sao chứ?" Nam Lăng bá hỏi.
Nam Lăng bá: "Tình hình của ta chàng còn không biết sao, không sao."
Thấy sắc mặt nàng ấy tốt hơn trước một chút, Nam Lăng bá yên tâm, sau đó đi tới trước mặt Nghiêm Ngũ, giơ roi lên tiếp tục đánh. Lần này Nghiêm Ngũ không hét lên, hắn thật sự biết mình sai rồi.
Bên phía Tề phủ, Tề Lương Sinh xuống xe ngựa, quay đầu lại liền thấy Tề Nhị thở hổn hển đi theo hắn. Hắn hừ một tiếng bước vào trong, vừa vào cửa liền thấy ma ma bên người Tề lão phu nhân mỉm cười đi tới: "Lão gia, ngài đã về. Nhị công tử đã về chưa? Lão phu nhân nhớ hắn."
Tề Lương Sinh nghe bà ấy nói như vậy, cơn tức giận trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt, nhưng dù sao hắn cũng là người bên cạnh mẫu thân, hắn cũng không tiện phát tiết, liền nói: "Ngươi trở về nói với lão phu nhân, nghiệp chướng này tối nay ở thư phòng đọc sách."
Trên mặt ma ma nặn ra nụ cười, "Lão gia, ngài cũng biết tính khí của lão phu nhân, nếu ngài ấy không đợi được Nhị công tử, đêm nay chắc chắn không ngủ được."
Cơn giận của Tề Lương Sinh lần này không thể đè nén được nữa, hắn tức giận nói: "Vậy ngươi đi nói với lão phu nhân, Tề Hoà Quang đi kỹ viện, ta muốn đánh c.h.ế.t hắn, tránh khỏi về sau trong nhà có một tên cặn bã."
Ma ma nghe Tề Nhị đi đến kỹ viện, kinh ngạc há to miệng, đây chính là một sai lầm lớn. Bà ấy vội vàng hành lễ với Tề Lương Sinh, sau đó chạy về viện của Tề lão phu nhân để báo tin. Tề Lương Sinh quay đầu trừng mắt nhìn Tề Nhị, nói: "Theo sau."
Tề Nhị đi theo xe ngựa gần một khắc, bây giờ có chút mệt mỏi, nhưng lúc này hắn nào dám kêu mệt mỏi, lập tức bước chân đi theo. Đến thư phòng, Tề Lương Sinh rót cho mình một tách trà, uống hai ngụm, nhìn Tề Nhị hỏi: "Sao ngươi lại đến nơi như vậy?"
Tề Nhị cúi đầu rầm rì nói: "Tò mò."
Tề Lương Sinh không nghe rõ, đặt chén trà trong tay lên bàn, tức giận nói: "Nói to lên."
"Chỉ là... Chỉ là tò mò." Tề Nhị nói.