Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Chương 164

Cập nhật lúc: 2024-05-09 22:00:21
Lượt xem: 3,066

Thôn trang Tây Sơn.

Trời đã vào đông, nông hộ đang bận rộn vào núi đốn củi chuẩn bị cho mùa đông. Trên con đường mòn đầy bùn đất, ai nấy đều vội vàng tới lui, ngẫu nhiên cũng có người dừng lại hàn huyên, từng hơi thở đều thở ra khói trắng.

Liễu Bích Cầm nằm trong một góc giường, trên người bọc mấy tầng chăn, sắc mặt đau khổ nói với nha hoàn Hồng Nhi: “Ngươi đi hỏi Quan đại tẩu xem có than hay không, trời cũng quá lạnh rồi.”

Hồng Nhi đã lạnh đến mức mặt mày đỏ ửng, nàng ta nói: “Hôm trước nô tỳ hỏi Quan đại tẩu, bà ấy nói thôn trang này không dùng than.”

“Không dùng than?” Liễu Bích Cầm kinh ngạc: “Không dùng than thì làm sao qua được mùa đông? Chẳng lẽ phải bị cóng tới chết sao.”

Nàng ta vừa nói vừa rơi nước mắt lã chã như châu như ngọc. Mỹ nhân chính là mỹ nhân, cho dù trên người không có châu thoa đẹp đẽ quý giá thì vẫn làm người ta yêu thương.

Mắt Hồng Nhi cũng đỏ lên: “Tiểu thư, mau nghĩ cách đi, chúng ta cũng đâu thể ở thôn trang này đợi mãi được!”

Liễu Bích Cầm dùng khăn nhẹ nhàng lau nước mắt: “Thần ca ca chắc chắn sẽ tới đón ta nhanh thôi.”

“Ai da, tiểu thư của ta ơi, sao ngài còn chưa sáng mắt ra vậy?” Hồng Nhi ngồi ngay mép giường đất, nhìn Liễu Bích Cầm nhỏ giọng nói: “Nếu Tiêu thế tử muốn đến đón ngài thì sao lại để lâu như vậy, một chút tin tức cũng không có? Ta thấy nếu không phải bị Hầu phu nhân nhốt ở trong phủ ra không được thì cũng đã bị mị hồ khác câu dẫn rồi.”

“Không đâu, Thần ca ca sẽ không.” Liễu Bích Cầm vẫn tin tưởng tình cảm của Tiêu Ngọc Thần dành cho nàng ta.

“Dù trong lòng Tiêu thế tử vẫn luôn có ngài nhưng còn Hầu phu nhân thì sao?” Nha hoàn Hồng Nhi nhớ tới bộ dáng của Hầu phu nhân tối ngày hôm đó, đến bây giờ vẫn còn thấy hồi hộp. Nàng ta lại nói: “Hầu phu nhân ngang ngược mạnh mẽ như vậy, sau này ngài vào Hầu phủ có được sống yên ổn không?”

Liễu Bích Cầm cũng nghĩ đến tối hôm đó, bộ dáng Đường Thư Nghi không cho nàng ta cơ hội phản bác. Nàng ta gắt gao mím chặt môi dưới, có chút bi thương nói: “Vậy thì phải làm sao? Hiện tại chỉ có Thần ca ca có thể giúp ta.”

“Vậy thì cũng không chắc.” Hồng Nhi lại dựa sát vào Liễu Bích Cầm, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư ngài xinh đẹp như vậy, có nam tử nào lại không đặt lên đầu quả tim chứ? Không có Tiêu thế tử thì cũng sẽ có người khác mà.”

Liễu Bích Cầm nghe nàng ta nói thế thì đỏ mặt, hai bàn tay giấu dưới chăn gắt gao nắm chặt. Thật ra nàng ta vẫn luôn sợ hãi, từ khi phụ thân bị hạch tội đến bây giờ, cho dù Tiêu Ngọc Thần đã cứu nàng ta ra, cho dù Tiêu Ngọc Thần đối đãi với nàng ta trước sau như một nhưng nàng ta vẫn sợ hãi, bây giờ lại càng sợ hơn.

“Chúng ta còn thừa bao nhiêu bạc, nói không chừng vẫn có thể mua được ít than.” Liễu Bích Cầm nói, cứ tính chuyện trước mắt đi đã.

Nhưng lại nghe Hồng Nhi nói: “Chỉ còn lại một lượng bạc.”

Liễu Bích Cầm kinh hãi: “Sao lại ít như vậy?”

Hồng Nhi cũng khổ sở: “Tiểu thư, son phấn thức ăn ngài mua lúc trước đều rất tốn bạc a!”

Liễu Bích Cầm từ nhỏ cẩm y ngọc thực, cho dù sau này cả nhà gặp chuyện, nàng ta ở trong nhà lao mấy ngày thì đã được Tiêu Ngọc Thần cứu ra. Lúc ở ngõ Mai Hoa, tất cả chi phí sinh hoạt còn tốt hơn cả lúc ở nhà. Sau này đột nhiên bị đuổi tới thôn trang, nàng ta tất nhiên là không quen, cứ vung tay tiêu bạc. Nhưng hai mươi lượng bạc sao có thể chịu được sức mua như vậy?

“Vậy ngươi đi hỏi Quan đại tẩu xem có cách nào giải quyết không?” Liễu Bích Cầm siết chặt tay, móng tay dài ngoằn đã đ.â.m vào da thịt. Nàng ta thậm chí còn thấy hận Tiêu Ngọc Thần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-164.html.]

Nếu không thể bảo vệ nàng ta thì tại sao còn cứu nàng ta ra làm gì?

Phu thê Quan gia tuy nhìn trung hậu thành thật nhưng trong lòng cũng biết tính toán. Hai người bọn họ đang ngồi trên giường đất ấm áp dễ chịu, nói chuyện nhi tử Quan Nghi Niên của bọn họ đến Hầu phủ đọc sách với đại công tử.

Quan Hữu Căn cầm t.h.u.ố.c lá sợi hút xoành xoạch, nghe Quan đại tẩu lải nhải: “Sau này Nghi Niên nhà ta theo Tiêu thế tử đọc sách, nếu Tiêu thế tử biết chúng ta tính kế Liễu cô nương, có khi nào sẽ giận chó đánh mèo Nghi Niên nhà ta không?”

Quan Hữu Căn nhăn mày, trầm mặc hút thuốc, một lát sau mới nói: “Cũng không thể nói là tính kế nàng ta, không cắt đồ ăn thức uống, chỉ là nói mấy câu chuyện nhà thôi mà, cuối cùng làm thế nào không phải đều do nàng ta quyết định sao? Cứ làm theo lời Hầu phu nhân nói là được.”

Quan đại tẩu kiên định mà ừ một tiếng. Theo bà ấy thấy thì Liễu cô nương này cũng là một cô nương tốt, lớn lên xinh đẹp lại còn biết đọc sách, gả cho đại thương hộ ở huyện thành làm chính thê cũng được, tại sao phải một hai bám vào thế tử Hầu phủ? Dù sao cũng phải làm thiếp, chuyện làm thiếp này a, cho dù có làm thiếp cho nhà giàu có quyền thế thì cũng bằng làm chính thê của nhà bá tánh bình dân đâu.

Lúc này lại nghe tiếng gõ cửa, Quan đại tẩu đi mở cửa, chỉ thấy Hồng Nhi đang đứng bên ngoài. Bà ấy cười nói: “Hồng Nhi cô nương, có chuyện gì sao?”

Hồng Nhi chà xát tay: “Quan đại tẩu, phòng cô nương nhà ta quá lạnh, ngài xem có cách nào để sưởi ấm không a?”

“Nông gia bọn ta đều đốt giường đất.” Quan đại tẩu vừa nói vừa bước ra cửa: “Không phải hai ngày trước ta đã nói với các ngươi rồi sao?”

Hồng Nhi hơi đỏ mặt, lúc ấy Quan đại tẩu có nói nhưng Liễu Bích Cầm ghét bỏ giường đất quá dơ, hơn nữa chỉ thể nằm trên giường mới thấy ấm. Nàng ta muốn dùng than nên mới từ chối giường đất của Quan đại tẩu.

Nhưng làm sao Hồng Nhi nói thật ra được, chỉ đành cười trừ: “Lúc đó không quá lạnh, không nghĩ tới mấy hôm nay lại lạnh thế này.”

Quan đại tẩu đương nhiên biết nguyên nhân thật sự là gì nhưng cũng không vạch trần, theo Hồng Nhi đến phòng của Liễu Bích Cầm. Vừa đi vào đã cảm nhận được sự lạnh lẽo, bà ấy không tự chủ mà run rẩy cả người. Nhìn Liễu Bích Cầm đang bọc mình trong chăn kín mít, bà ấy nói: “Ai da, đáng thương a, một đại tiểu thư như ngươi sao phải chịu khổ như vậy.”

Một câu này của bà ấy đã khiến Liễu Bích Cầm vốn đang ủy khuất thương tâm lập tức rơi nước mắt.

Quan đại tẩu thấy thế bèn đi qua ngồi ngay mép giường, thở dài nói: “Nông gia bọn ta đều là người thành thật, nếu có nói gì không dễ nghe thì mong Liễu tiểu thư đừng để bụng a.”

Liễu Bích Cầm dùng khăn lau nước mắt, nói: “Quan đại tẩu, ngươi nói đi.”

Quan đại tẩu lại nặng nề thở dài, nhìn căn phòng trống rỗng, lộ ra vẻ thương tiêc nói: “Ta cũng không biết tại sao các ngươi bị đưa đến thôn trang này, nhưng dù sao các ngươi cũng đâu thể ở đây cả đời đúng không? Ngươi là tiểu thư đại gia, từ nhỏ ăn mặc dùng đều là thứ đắt đỏ quý giá, tới chỗ này của bọn ta thật là ăn không hết khổ.”

Liễu Bích Cầm khóc không thành tiếng, thút tha thút thít hỏi Quan đại tẩu: “Quan... đại tẩu, trong khoảng thời gian này ngươi và Quan đại ca có đến Hầu phủ không?”

Quan đại tẩu lắc đầu: “Bình thường nhà ta sẽ không đến Hầu phủ, chỉ chờ cuối năm lúc cần giao sổ sách thì nam nhân nhà ta mới tới Hầu phủ một chuyến. Nhưng cũng chỉ là đối chiếu sổ sách với quản gia thôi, không gặp được chủ tử của Hầu phủ.”

“Vậy gần đây ngươi có nghe một chút tin tức của Thần... Tiêu thế tử không?” Liễu Bích Cầm chưa từ bỏ ý định hỏi.

Quan đại tẩu lại lắc đầu, Liễu Bích Cầm mất mát bi thương.

Quan đại tẩu làm vẻ mặt không đành lòng, lại nói: “Liễu tiểu thư, Hầu phủ nhiều quy củ, ngài cần gì phải... dựa vào dung mạo và khí độ của ngài, đến chỗ nào cũng sẽ có ngày lành mà.”

Loading...