Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - 640

Cập nhật lúc: 2024-05-18 09:22:21
Lượt xem: 1,098

Lý Thừa Duẫn đi lên lầu, trực tiếp đi vào phòng làm việc, mở máy tính bắt đầu xử lý công việc, hơn mười giờ trở về phòng ngủ tắm rửa nghỉ ngơi. Khi nằm xuống giường, anh lại đột nhiên nhớ đến cảm giác tim đập thình thịch lúc ở trong bệnh viện ngày hôm nay. Cho dù đến bây giờ loại cảm đó dường như vẫn còn vấn vương nơi đầu tim.

Tại sao lại như vậy? Có liên quan gì đến người phụ nữ mà anh đi ngang qua không?

Anh suy nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra được lý do, chỉ có thể nhắm mắt lại đi ngủ. Vừa nhắm mắt anh liền bắt đầu mơ, mơ thấy anh bị đ.â.m một nhát từ phía sau, sau đó ngã xuống vách núi, rơi vào trong sông. Anh thấy chính mình trôi trên sông rất lâu, sau đó được người cứu lên, sau đó nữa anh dưỡng thương trong nhà người dân đó....

Anh biết, người đó không phải là anh, mà là Tiêu Dao Vương.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhớ rõ mồn một cảnh tượng trong mơ. Anh cảm thấy vô cùng may mắn, Tiêu Dao Vương thay anh sống tiếp. Tiêu Dao Vương người kia anh đã từng tiếp xúc, là một quân tử, hẳn là sẽ đối xử tốt với con cái của anh.

Nghĩ đến đây anh đột nhiên sững người, Tiêu Dao Vương đã trở thành anh, vậy Thư Nghi của anh thì làm sao?

Trái tim trướng đến đau nhói.

Anh lạnh mặt rửa mặt rồi đi xuống lầu, bữa sáng đã chuẩn bị xong, Châu Thiên Lan và Lý Tề Chi đã ngồi sẵn trong phòng ăn. Thấy anh xuống lầu, Châu Thiên Lan lập tức bảo bảo mẫu dọn bữa sáng.

"Con để lại thông tin liên lạc với Trương Dĩnh rồi đúng không?" Châu Thiên Lan hỏi.

Lý Thừa Duẫn vâng một tiếng, Chu Thiên Lan lại nói: "Đã là đàn ông thì phải biết chủ động một chút, hẹn con gái nhà người ta uống cà phê ăn bữa cơm."

Lần này Lý Thừa Duẫn không lên tiếng, Châu Thiên Lan dùng khuỷu tay chọc chọc Lý Tề Chi, bảo ông ấy nói chuyện. Lý Tề Chi đặt đôi đũa trong tay xuống, nhìn Lý Thừa Duẫn nói: "Bất hiếu có ba điều, không có con cái là tội lớn, con đến tuổi này nên kết hôn rồi."

Chu Thiên Lan: "......" Ai bảo ông nói như vậy?

Trừng mắt nhìn Lý Tề Chi, bà ấy lại nói: "Hôn nhân không phải trò chơi của trẻ con, vẫn phải tìm một người phù hợp, người mà con thích."

Lý Thừa Duẫn vâng một tiếng cho có lệ, sau đó đứng dậy nói: "Con ăn xong rồi, con đi làm đây."

Nói xong anh sải bước đi ra ngoài, Châu Thiên Lan quay đầu nhìn Lý Tề Chi trách móc: "Ông xem ông nói cái gì, cưới vợ có thể tuỳ tiện cưới được sao?"

Vẻ mặt Lý Tề Chi hiện đầy ý bất lực, nhưng ông ấy không nói gì cả, đặt đũa xuống rồi đi lên lầu, không lâu sau cầm một chiếc hộp tinh xảo xuống lầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/640.html.]

Châu Thiên Lan nhìn thấy liền hỏi: "Ông lại mua cái gì?"

"Kiếm được một ly rượu, tìm người đi kiểm định một chút."

Lý Tề Chi nói rồi đi ra ngoài, Châu Thiên Lan thấp giọng lẩm bẩm: "Mỗi lần đều như cầm được bảo bối mang về nhà, kết quả lần nào cũng là đồ giả."

......

Sau khi Đường Thư Nghi tỉnh lại, mọi thứ trong giấc mơ đều sống động như thật, nhưng tâm trạng cô lại rất tốt. Trong giấc mơ, "Đường Thư Nghi" đã giải quyết được nguy cơ lớn nhất của phủ Vĩnh Ninh hầu, còn bắt đầu dạy dỗ Tiêu Ngọc Thần.

Mặc dù đau lòng khi nhìn thấy con trai cả quỳ ở từ đường, nhưng cô biết "Đường Thư Nghi" làm rất đúng, nếu như là cô khả năng sẽ không nhẫn tâm được như vậy. Cô chính là điển hình cho mẹ hiền không nỡ dạy con.

Nở nụ cười rời giường đánh răng rửa mặt, trang điểm đơn giản rồi ra khỏi cửa. "Đường Thư Nghi" đã làm nhiều chuyện cho bọn họ như vậy, cô chắc chắn phải cảm ơn nàng cho tốt. Chỉ tiếc là, "Đường Thư Nghi" ở đây không có chuyện gì cần cô giúp. Cô bây giờ chỉ có thể lên chùa cầu phúc, mong ông trời phù hộ cho nàng sống lâu trăm tuổi, mọi chuyện an khang thuận lợi.

Kỹ năng lái xe của cô không tốt lắm, lộ trình đáng lẽ chỉ mất hơn một giờ, cô lại lái hơn ba giờ, đến sân chùa, cô quỳ trước tượng phật thành tâm bái lạy, "Tôi không biết tại sao tôi lại thành cô, cô trở thành tôi. Nhưng thật sự rất cảm ơn tất cả những chuyện cô đã làm cho phủ Vĩnh Ninh hầu, cho đám trẻ. Tôi không biết nên báo đáp cô như thế nào, chỉ có thể chúc phúc cô khoẻ mạnh vui vẻ hạnh phúc."

Nói xong, cô lại thành kính dập đầu, hoà thượng canh ở sảnh lớn thấy cô thành kính như vậy, liền nói: "Nữ thí chủ đang cầu phúc cho người thân của mình sao?"

Đường Thư Nghi gật đầu, hoà thượng cười nói: “Nữ thí chủ có thể thắp một ngọn đèn trường minh cho người nhà.”

Đường Thư Nghi nghe xong lập tức đồng ý, sau đó đi theo hoà thượng đến điện Trường Minh, chọn đèn trường minh to nhất rồi tự tay thắp đèn lên, sau đó lại cúng rất nhiều tiền hương nhang.

Làm xong tất cả, cô yên tâm hơn rất nhiều.

Ở lại chùa ăn một bữa cơm đơn giản, cô liền lái xe về thành phố. Lần này tốc độ của cô nhanh hơn không ít, khi đến khu nội thành mới hơn bốn giờ. Cô không định về nhà, nên lái xe đến trong nội thành đi dạo.

Đi ngang qua một con phố cổ cô cảm thấy thích thú, liền dừng xe ở bên đường, bắt đầu đi dạo con phố này. Bởi vì giấc mơ đêm qua, cô cảm thấy mình không thể trở về Đại Càn nữa. Nếu như phải ở lại đây, cô không thể tiếp tục đi làm ở công ty kia của "Đường Thư Nghi" nữa.

Thứ nhất công việc kia cô không biết làm, thứ hai là quá mệt, cô từ nhỏ đến lớn đều chưa từng chịu khổ như vậy, cho nên bây giờ cũng không thể bạt mạng làm việc cho người khác.

Nếu đã vậy, cô phải tìm kế sinh nhai để tiếp tục sống. Nhưng cầm kỳ thi hoạ thêu thùa cô đều không biết, kiếm tiền nuôi sống chính mình là vấn đề nan giải nhất bây giờ của cô.

Trong đầu suy nghĩ lung tung, cô đi đến một cửa hàng, cửa hàng này khá to, kệ gỗ dựa vào tượng đặt đầy đủ loại đồ cổ. Chỉ là, lúc này người trong cửa hàng đều đang tiếp khách, quay quanh một người đàn ông nho nhã, trong tay người đàn ông kia cầm một thứ, nói gì đó.

Loading...