Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - 579
Cập nhật lúc: 2024-05-17 14:56:26
Lượt xem: 1,820
Trần Thái phi nhăn mày khó xử, hiện tại bà ấy đang vô cùng rối rắm, cảm thấy chuyện này quá phiền toái nên muốn cự tuyệt, nhưng lại nghĩ bà ấy thân là nữ nhi của Trần gia thì nên giúp đỡ Trần gia.
"Cô tổ mẫu." Âm thanh của Trần Ngũ tiểu tỷ mang theo tiếng nức nở. "Con muốn vào cung cũng đều là vì Trần gia!"
Trần Thái phi thấy bộ dáng điềm đạm đáng yêu của nàng ta, đang muốn mở miệng đồng ý thì lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến âm thanh của ma ma: "Thái phi, đã tới giờ lễ Phật rồi."
Trần Thái phi nuốt lời muốn nói vào bụng, sau đó nói: "Các ngươi đi về trước đi, chuyện này để ta suy nghĩ đã."
Bà ấy đứng dậy đi ra ngoài, hai mẫu nữ Trần đại phu nhân cũng chỉ có thể đứng dậy hành lễ rời đi, sắc mặt có phần ngượng ngập. Mà sau đó không bao lâu, chuyện Trần Thái phi tiến cung nói Thái hoàng thái hậu khuyên Hoàng thượng về chuyện tuyển tú đã trở thành tiêu điểm cho mọi người nghị luận.
Hiện tại Hoàng cung vừa mới trải qua một trận thanh trừ, mật thám của các gia tộc thượng kinh hầu như đã bị nhổ sạch, chuyện trong cung gần như không thể truyền ra ngoài. Nhưng thấy Trần Thái phi vẫn luôn thanh tu bỗng nhiên tiến cung, sau đó hai mẫu nữ Trần đại phu nhân mang vẻ mặt không mấy vui vẻ rời khỏi Pháp Hoa tự, nơi tĩnh tu của Trần Thái phi, chỉ suy nghĩ một lát đã biết chuyện gì đã xảy ra. Huống chi phía sau còn có người thúc đẩy chuyện này.
Tất nhiên Đường Thư Nghi là người đầu tiên nhận được tin tức, nàng nói chuyện này cho Tiêu Ngọc Châu nghe, sau đó cười hói: "Con nói xem bây giờ nên làm cái gì đây?"
Tiêu Ngọc Châu nói không chút để ý: "Đây không phải là vấn đề mà con nên lo lắng."
Nếu một chút chuyện như thế là Lý Cảnh Tập cũng không thể xử lý được thì đừng nghĩ đến chuyện ngồi vững trên Hoàng vị.
Vẻ tươi cười trên mặt Đường Thư Nghi càng thêm rạng rỡ: "Đúng thế, đây không phải là chuyện mà chúng ta nên lo lắng."
Buổi tối hôm đó, Tiêu Ngọc Châu nhận được thư tín của Lý Cảnh Tập, bên trong viết hôm nay hắn làm cái gì, hơn nữa còn mập mờ bày tỏ sự nhớ nhung của hắn, cuối cùng nhắc đến chuyện Trần Thái phi tiến cung, rồi Thái hoàng thái hậu cự tuyệt Trần Thái phi.
Tiêu Ngọc Châu đọc thư tín xong, trên mặt lộ vẻ tươi cười.
Thật ra cho dù tâm trí nàng ấy có thành thục như thế nào thì cũng chỉ là một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi, mang theo sự mơ hồ với tương lai, chẳng qua là không biểu hiện ra bên ngoài thôi.
Hôm nay Tiêu Hoài rời khỏi thành, lúc trở về đã qua bữa tối. Đường Thư Nghi sai người làm cho hắn một bát mì, sau đó nói với hắn chuyện hôm nay Trần Thái phi tiến cung.
Tiêu Hoài nghe xong nói: "Cũng chỉ là tốt thí, không cần phải xen vào."
Đường Thư Nghi cười, còn không phải chỉ là kẻ tốt thí thôi sao.
Lúc trước, sau chuyện của Triệu đại nhân, rất nhiều đại thần đã hiểu đương kim Hoàng thượng cũng không phải là người nhu thuận nghe lời như bọn họ tưởng, ngược lại còn là một người giả heo ăn thịt hổ.
Hơn nữa hắn có Định Quốc Công ủng hộ, các đại thần lại một lần nữa bắt đầu cân nhắc lại vị tân Hoàng này, đồng thời đang thử xem điểm mấu chốt của hắn là ở nơi nào, tuyển tú chỉ là chuyện khởi đầu.
Đương nhiên những đại lão chân chính sẽ không ra mặt ngay từ đầu cuộc chơi, bọn họ sẽ ngồi ở đằng sau trù tính, tìm mấy kẻ c.h.ế.t thay đi thử, mà Trần gia chính là kẻ tốt thí mà họ đẩy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/579.html.]
Chỉ chốc lát sau, bát mì nóng hổi đã được đưa tới, Đường Thư Nghi nhìn hắn ăn mỳ, nói: "Ta đang nghĩ mấy ngày nữa sẽ tới Tạ gia, thương nghị chuyện hôn nhân của Ngọc Minh."
Tiêu Hoài ừ một tiếng, Đường Thư Nghi lại nói: "Có thể định thời gian ở cuối năm nay hoặc là đầu xuân năm sau."
"Được, nàng cứ xem rồi làm đi." Tiêu Hoài ăn xong bát mì, kéo Đường Thư Nghi đi vào phòng ngủ, miệng nói. "Về sau hằng năm Ngọc Minh phải ở Tây Bắc, ta đang tính toán một đoạn thời gian nữa sẽ cho hắn vào Tây Bắc quân."
Đường Thư Nghi gật đầu, đây là chuyện sớm muộn cũng phải tới, nàng đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng: "Vậy chờ sau khi định hôn rồi đi."
"Tốt." Tiêu Hoài nói. "Tuy rằng Nhu Lợi Quốc đã sáp nhập vào Đại Kiền, nhưng bên ngoài vẫn có không ít giặc cỏ, để Ngọc Minh đi qua đó rèn luyện, nếu có thể lấy được chút quân công thì không còn gì tốt hơn."
Quân đội là một nơi chỉ dùng thực lực nói chuyện, cho dù Tiêu Ngọc Minh là nhi tử của Nguyên soái, nhưng nếu muốn binh lính tin phục mình, hắn phải có thực lực. Nếu không cho dù có đẩy hắn lên thì cũng sẽ bị người khác đạp xuống dưới.
"Tạ gia cũng biết đến lúc đó Ngọc Minh sẽ đi Tây Bắc." Đường Thư Nghi nói.
Tiêu Hoài: "Bọn họ cũng có chủ ý muốn lợi dụng tài nguyên quân đội trong tay chúng ta."
Đối với việc này, Đường Thư Nghi không có phản cảm. Bên trong chuyện hôn nhân cũng không phải chỉ có tình ý giữa nam nữ, mà nó còn chứa đựng ích lợi gia tộc. Quan hệ thông gia là như thế, mà hôn nhân tự do giữa hai người yêu nhau cũng là như thế.
Ngày thứ hai lâm triều, Tiêu Hoài đã sớm dậy vào triều, Đường Thư Nghi dùng điểm tâm sáng, sau đó dẫn theo Tiêu Ngọc Châu đi tới hồ quang tạ. Tới trước cửa, đã thấy Tề Nhị đứng chờ ở đó.
Đường Thư Nghi nhìn thấy hắn đang chuẩn bị lên đường thì hỏi: "Mấy ngày trước nhìn thấy tổ mẫu của ngươi, nói kiếm mối đính hôn cho ngươi, nhưng ngươi sống c.h.ế.t không đồng ý, là vì sao thế?"
Tề Nhị đã sắp đau đầu muốn chết, vẻ mặt hắn đau khổ nói: "Ở nhà bị tổ mẫu của ta nói hoài, đến nơi này còn bị ngài nhắc tới, ta thật sự sống không nổi đâu!"
Đường Thư Nghi xì cười: "Nếu ngươi coi trọng cô nương nhà ai thì mau nói thẳng đi."
"Không có, thật sự không có." Tề Nhị vội vàng nói.
Tiêu Ngọc Châu đứng bên cạnh cười hì hì: "Huynh cẩn thận đi, nếu Nghiêm Ngũ ca đính hôn sớm hơn huynh, đến lúc đó huynh càng khó sống hơn."
Vẻ mặt Tề Nhị càng đau khổ, Tiêu Ngọc Châu cười ha ha rồi bước vào hồ quang tạ, đi theo Đường Thư Nghi tới thư phòng. Hôm nay Đường Thư Nghi tới đây xem sổ sách, nàng và Tiêu Ngọc Châu ngồi ở bàn hai bên, sai người đem sổ sách tới, nghiêm túc xem.
Nhưng ngồi chỉ mới được chốc lát, Thúy Vân đã tới báo: "Trần đại phu nhân cầu kiến."
Đường Thư Nghi nghe xong thì sửng sốt, sau đó nói với Tiêu Ngọc Châu: "Nếu một người quá mức chấp nhất với một chuyện gì đó thì sẽ dễ dàng đi vào ngõ cụt, cũng rất dễ làm ra những chuyện ngu xuẩn. Vậy nên khi làm một chuyện gì đó, con phải suy xét cho thật kỹ, mở rộng tầm mắt."
Tiêu Ngọc Châu gật đầu, hiện tại không phải Trần gia đang một mực làm chuyện ngu ngốc sao. Hôm qua đã làm một chuyện không cần thiết, hôm nay lại tiếp tục đ.â.m đầu làm chuyện ngớ ngẩn.
"Sắp xếp đi, ta sẽ đi qua ngay." Đường Thư Nghi nói.