Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - Chương 72
Cập nhật lúc: 2024-05-20 15:36:27
Lượt xem: 310
Vừa rồi khi gọi điện tới, ông ấy đang ngâm chân, chân còn chưa kịp lau đã chạy tới đây, hiện tại lòng bàn chân lạnh toát.
“Ai gọi điện muộn như vậy? Nước cũng lạnh luôn rồi!”
Bác ba gái tức giận cằn nhằn, chuẩn bị đổ nước lạnh đi thay nước ấm.
“Đừng thay, tôi phải sang nhà bác hai, Niệm Niệm gọi điện tới, nói tối nay không về nhà.”
Đại đội trưởng ngăn cản, cầm đèn pin ra ngoài.
“Niệm Niệm ở nhà Mãn Ngân sao? Sau này con bé cũng sống ở nhà Mãn Ngân nhỉ, đã trở thành công nhân chính thức rồi!”
Giọng điệu của bác ba gái rất hâm mộ, có thể trở thành công nhân chính thức của nhà máy máy móc, đối với bà ấy, giống như cá chép vượt long môn, hơn nữa Đường Niệm Niệm xinh đẹp, lại còn có công việc tốt như vậy, không phải sau này những chàng trai tốt ở Chư Thành đều để cô chọn hay sao!
“Xưởng trưởng nhà máy Hồng Tinh sắp xếp nhà khách, vừa rồi nói chuyện với xưởng trưởng Vũ một lúc, con bé Niệm Niệm này rất giỏi, có tiền đồ rộng mở!”
Đại đội trưởng cảm thán, vô cùng bội phục bác hai của ông ấy.
Trước kia người trong thôn đều nói con bé Niệm lười biếng, không gả được cho người chồng tốt, bác hai của ông ấy lập tức mắng những người đó thiển cận, còn nói con bé Niệm không cần phải học việc đồng áng, bởi vì con bé này có phúc ở trong thành.
Lúc đó người trong thôn đều cảm thấy bác hai suy nghĩ thật kỳ lạ, cô gái nông thôn không học việc đồng áng, lại còn suy nghĩ muốn vào thành làm tiểu thư?
Hiện tại nhìn lại, những lời nói của bác hai đều đã được xác thực, không phải con bé Niệm này có phúc được ở trong thành sao!
Nhưng đại đội trưởng không biết, thật ra năm đó Đường Thanh Sơn nói như vậy, là vì cha mẹ ruột của Đường Niệm Niệm, lúc giao đứa bé lại cho ông ấy, đã nói rằng đợi sau khi bọn họ sắp xếp xong bên kia sẽ đón con gái về.
Ông cụ Đường Thanh Sơn chưa bao giờ qua bên kia, nhưng từng nghe người ta nói, ở bên kia uống sữa bò, ăn bánh mì, bò bít tết, cha mẹ ruột của Đường Niệm Niệm có tiền như thế, sau này con bé nhất định sẽ đi theo cha mẹ, có cuộc sống tốt.
Cho nên ông ấy mới nói những lời đó để chọc tức người trong thôn, nhưng ông cụ chờ đến c.h.ế.t cũng không đợi được cha mẹ ruột của Đường Niệm Niệm tới đón người, lúc sắp chết, ông ấy còn cố ý dặn dò vợ mình, nhất định phải đối xử tốt với Đường Niệm Niệm, cho dù cha mẹ người ta không tới đón, cũng phải đối xử tốt với con bé.
Xưởng trưởng Vũ chờ sau khi Đường Niệm Niệm cúp điện thoại, tự mình ngâm chén trà nóng, cười tủm tỉm nói: "Tiểu Đường uống trà, chúng ta trò chuyện một chút."
Đường Niệm Niệm thoải mái ngồi xuống, nhấp một hớp trà nóng, hương vị không phải quá ngon, giống như là trà lâu năm.
Đường đường là xưởng trưởng một nhà máy còn uống trà lâu năm, quá đáng thương.
Bên trong không gian của cô còn có không ít trà ngon, xé một bao đưa cho xưởng trưởng Vũ uống cũng được.
Hơn nữa cô còn cấy ghép không ít cây trà, chờ lúc rảnh liền ngắt lá trà, để bà cụ Đường xào trà thì sẽ có trà uống thoải mái.
"Xưởng trưởng Vũ, ngài có việc cứ việc nói thẳng."
"Bác ba cháu đã giao cháu cho chú, như vậy đi, về sau cháu gọi chú là chú Vũ, chú gọi cháu là Tiểu Đường, thế nào?" Xưởng trưởng Vũ cười đến híp mắt lại.
Hiện tại điều ông ấy lo lắng nhất, chính là Đường Niệm Niệm sẽ bị nhà máy Tiền Tiến cướp đi, ông ấy phải nghĩ hết tất cả biện pháp giữ lại nhân tài.
"Chú Vũ."
Đường Niệm Niệm rất thoải mái kêu một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-72.html.]
Xưởng trưởng Vũ tâm hoa nộ phóng, nếp nhăn trên mặt đều nở hoa, thư ký Lý vừa vặn đẩy cửa, nhìn thấy màn này liền thu chân lại.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, anh ta hoài nghi mình vào nhầm phòng.
Xưởng trưởng Vũ mặt đen như bao công, làm sao có thể cười đến hiền hoà như thế?
Thư ký Lý ngẩng đầu nhìn bảng hiệu ở cửa một chút, đúng là văn phòng của xưởng trưởng, lúc này mới đẩy cửa ra đi vào, trong lòng liệt Đường Niệm Niệm vào vị trí top 1 nhân vật quan trọng trong xưởng.
Lần trước để xưởng trưởng Vũ lộ ra khuôn mặt tươi cười hiền hoà như thế, là lúc lãnh đạo trong thành phố xuống thị sát công việc, về sau anh ta phải khách sáo với cô gái Đường Niệm Niệm này một chút mới được.
"Xưởng trưởng, đã liên hệ với nhà khách bên kia xong rồi, đồng chí Tiểu Đường cầm chứng minh công việc để đăng ký là được."
"Được, bên này không còn gì nữa, cậu tan làm đi!"
Xưởng trưởng Vũ nhẹ gật đầu, phất phất tay, bảo thư ký Lý nhanh chóng cút đi, đừng ảnh hưởng đến việc nuôi dưỡng tình cảm chú cháu giữa ông ấy và Tiểu Đường nữa.
Thư ký Lý mang thái độ rất bình tĩnh lui ra ngoài, còn chu đáo khép hờ cửa, để lại một khe hở tương đối rộng, người đi ngang qua đều có thể nhìn thấy tình huống bên trong.
Trước kia trong xưởng có một cán bộ, lúc tìm nữ đồng chí bàn công việc thì kéo màn cửa lại, cửa cũng đóng lại, về sau bị chồng của nữ đồng chí đó bắt gian ở trên bàn làm việc, từ đó về sau, lãnh đạo tìm cấp dưới nữ nói chuyện, cũng sẽ không đóng cửa lại, để chứng trong sạch.
"Tiểu Đường, chú muốn hỏi cháu một chút, cháu có thể đạt được độ chính xác của thợ tiện cấp sáu không?"
Xưởng trưởng Vũ cũng không nói chuyện vòng vo, trực tiếp hỏi.
"Có thể, độ chính xác giống như nhóm linh kiện này."
Đường Niệm Niệm nhẹ gật đầu.
Xưởng trưởng Vũ vui mừng vô cùng, kích động xoa xoa tay, nhưng vẫn không quá yên tâm, lại hỏi: "Thật sự có thể bảo đảm không? Sẽ không xảy ra ngoài ý muốn?"
"Tuyệt đối sẽ không."
Đường Niệm Niệm nói bằng giọng điệu rất khẳng định.
Chỉ cần cô còn sống thì có thể cam đoan giao hàng.
"Tiểu Đường, cháu thật đúng là đại bảo bối của Hồng Tinh mà!"
Xưởng trưởng Vũ kích động vạn phần suýt chút nữa thì ôm Đường Niệm Niệm, vươn tay ra mới nhớ tới nam nữ khác biệt, mặc dù ông ấy coi Đường Niệm Niệm là con cái, nhưng dù sao vẫn phải tị hiềm.
Ông ấy duỗi tay ra giữa không trung xoay tay một cái, ngượng ngùng gãi đầu, lúc này mới để xuống.
"Tiểu Đường, tiền thưởng của nhóm linh kiện này sẽ phát cùng tiền lương của tháng sau, cháu hãy nghỉ ngơi mấy ngày nhé!"
Xưởng trưởng Vũ nhắc đến tiền thưởng, còn bày tỏ muốn đưa Đường Niệm Niệm đến nhà khách.
"Cảm ơn chú Vũ, cháu còn muốn đi tìm chú hai, chút nữa sẽ để chú hai đưa cháu đi."
"Được, nhất định phải bảo chú hai cháu đưa đi, một cô gái như cháu đừng có đi một mình, mấy ngày nay Chư Thành không yên ổn, có một tội phạm g.i.ế.c người hại mấy cô gái, đến bây giờ cũng chưa bắt được."