Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - Chương 669

Cập nhật lúc: 2024-06-05 09:24:49
Lượt xem: 167

Cũng may tiền của cô được bảo vệ, tiền thưởng không có phát cho ai.

Nghỉ hè đã qua, lại phải vùi đầu gấp rút học tập, Đường Niệm Niệm còn dành thời gian tham gia hôn lễ của Nghê Quân Lan và Vu Quang Viễn, chân của Vu Quang Viễn đã bình phục rất tốt, chỉ là trên mặt có một vết sẹo, khí chất nho nhã ấm áp trước đây cũng bởi vậy mà trở nên lạnh lùng không ít.

Đường Niệm Niệm đi uống rượu mừng, lúc hai người này mời rượu cho cô, họ vô cùng chân thành uống một ngụm rượu.

"Cám ơn!"

Vẻ mặt của Vu Quang Viễn và Nghê Quân Lan đều rất trịnh trọng, bọn họ đều đoán được, người thần bí kia chính là Đường Niệm Niệm. Nếu như không có Đường Niệm Niệm, rất có thể Vu Quang Viễn sẽ giống với giấc mơ của Nghê Quân Lan, thủ vững tại khu vực mặt trận, cho đến hết đạn cạn lương, chảy hết một giọt m.á.u cuối cùng.

"Về sau tôi sinh con, hai người phải mang theo phong bì dày đến!"

Đường Niệm Niệm cảm thấy cô thua lỗ rồi, lúc cô kết hôn Nghê Quân Lan không có đến uống rượu mừng, lúc đó bọn họ vẫn không quen.

Phong bì này phải thu về tay mới được, nếu không trong lòng khó chịu.

"Cô chừng nào thì sinh?" Nghê Quân Lan hỏi.

"Tốt nghiệp rồi tính."

Đường Niệm Niệm không quá muốn sinh, nhưng cũng có chút muốn sinh, mình sinh một con non của loài người hẳn là rất vui nhỉ?

Hơn nữa bà cụ Đường ngày ngày giục sinh, cô lấy lý do hiện tại chương trình học nặng để ứng phó, nhưng tốt nghiệp chắc chắn không ứng phó được, vẫn là sinh một đứa đi.

"Vậy cô vẫn phải chuẩn bị thêm một phong bì khác, đêm nay tôi với Quang Viễn sẽ bắt đầu sinh!"

Nghê Quân Lan cực kỳ đắc ý, cô ta lại có thể kiếm một bao phong bì.

"Chúc cô một thai sáu đứa!"

Đường Niệm Niệm cắn răng nói ra lời chúc phúc.

"Vậy cô phải chuẩn bị sáu cái phong bì, tôi lời to!”

Ngược lại Nghê Quân Lan có chút chờ mong, một lần sáu đứa cô ta không muốn, một lần hai đứa thì rất tốt, một đứa cũng là mang thai, hai đứa cũng là mang thai, mệt mỏi thì mệt mỏi một lần, vẫn là thai sinh đôi tương đối tiết kiệm.

Thật ra Đường Niệm Niệm cũng đang suy nghĩ về thai đôi, một lần đã sinh hết số em bé sẽ sinh cả đời, bớt việc còn tiết kiệm thời gian.

Lúc chuẩn bị mang thai bảo Thẩm Kiêu cố gắng thêm, tranh thủ một pháo nổ hai lần, về sau sẽ không cần sinh.

Hôn lễ của Nghê Quân Lan tại tháng mười một, thời tiết trở nên lạnh, bà cụ Đường lại muốn chuẩn bị đồ tết rồi, năm nay đồ tết bà ấy chuẩn bị nhiều hơn những năm qua, bởi vì Đường Niệm Niệm nói với bà ấy, một nhà Đường Cảnh Lâm đều muốn về ăn tết.

Bà cụ Đường kích động vô cùng, dồn hết sức lực chuẩn bị đồ tết, những món đồ tốt trước đây không dám mua, lần này đã được chuẩn bị.

Thời gian trôi qua cực nhanh, còn khoảng nửa tháng nữa là tới tết. Trường học của Đường Niệm Niệm đã cho nghỉ tết, cô đã nhận được điện thoại của Đường Cảnh Lâm, trong hai hôm nay sẽ trở về.

Cách tết còn mười ba ngày, cuối cùng một nhà Đường Cảnh Lâm đã tới thành phố Thượng Hải, quan viên chính phủ nơi đó đều sắp xếp tiếp đãi, Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu cũng được mời tham dự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-669.html.]

Lần này Đường Cảnh Lâm trở về, một là thăm người thân, hai là đầu tư.

Phía đầu tư ông ấy nghe con gái tất, chính phủ cũng cho ông ấy không ít ưu đãi, chưa tới hai ngày đã ký xong hợp đồng, qua năm đã có thể kiếm tiền, tốc độ này nhanh hơn các thương nhân Hồng Kông trước đây. Khiến cho các quan viên chính phủ đều cảm động nghẹn ngào, có ấn tượng vô cùng tốt với một nhà Đường Cảnh Lâm, còn nghĩ về sau có chính sách ưu đãi tốt hơn, nhất định phải báo cho nhà họ Đường trước.

Cách tết năm 1980 còn một tuần, một nhà Đường Cảnh Lâm theo Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu về Đường Thôn.

Bọn họ không có thông báo cho lãnh đạo Chư Thành, tự mình lái xe trở về.

Cũng không có thông báo Đường Thôn, chờ xe của bọn họ đến cửa thôn, mấy người bà cụ Đường và đại đội trưởng mới biết được, sốt ruột bận bịu chạy đến.

Vợ chồng Đường Cảnh Lâm và Mục Anh Liên xuống xe trước, trang phục và khí chất của bọn họ nhìn là biết là kẻ có tiền, các thôn dân chen chúc tại cửa thôn cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, bàn luận xôn xao.

"Chắc không phải là thương nhân nước ngoài con bé Niệm gọi tới chứ?”

"Không đúng, bọn họ là tóc đen mắt đen, chắc chắn không phải người phương Tây!"

"Chớ làm ồn, nghe con bé Niệm nói cái gì!"

Các thôn dân đều thấy lòng ngứa ngáy, tò mò thân phận của một nhà Đường Cảnh Lâm, lúc này vợ chồng Đường Cảnh Lâm đang dập đầu với bà cụ Đường.

"Không được, mau dậy đi!"

Bà cụ Đường giật nảy mình, vội vã đỡ dậy.

Vợ chồng Đường Cảnh Lâm kiên trì đập đầu xong, lúc này mới đứng dậy, cảm kích nói: "Cảm ơn bà cụ ngài đã nuôi dưỡng Niệm Niệm tốt như vậy, năm đó chúng tôi không có phó thác lầm người, chỉ tiếc ông lão Thanh Sơn đã không có ở đây."

Các thôn dân đều trợn tròn mắt, bao gồm đại đội trưởng.

Con bé Niệm quả thật là người khác giao phó cho bác Thanh Sơn?

"Đừng nói như vậy, năm đó nếu không nhờ nhà cậu cho vé lương thực và tiền, một nhà chúng tôi đều sẽ c.h.ế.t đói, hơn nữa ông cụ nhà tôi đã hứa với các cậu, ông ấy là người trọng lời hứa nhất, chuyện đã đồng ý nhất định phải làm tốt, chỉ là nông thôn không có điều kiện, để con bé Niệm chịu không ít khổ."

Mắt bà cụ Đường đỏ lên, bà ấy vẫn luôn cảm thấy để cháu gái chịu thiệt, trong nhà chỉ mới hai năm nay mới có điều kiện tốt, trước kia đều là ăn rau dại khoai lang lấp bụng đói, hơn nữa điều kiện gia đình có thể tốt lên, cũng là công lao của con bé Niệm.

Nếu thật sự bàn ra ngô ra khoai, là nhà họ Đường nợ con bé Niệm, bà ấy và ông cụ chỉ nuôi con bé này mười bảy năm, báo đáp của con bé này đã sớm vượt qua những gì bọn họ cho rồi.

Đường Cảnh Lâm đề nghị muốn đi thắp nhang cho ông lão Đường Thanh Sơn, đồ cúng bọn họ đã chuẩn bị xong từ trước, Đường Niệm Niệm ở phía trước dẫn đường, người một nhà đi ra sau núi.

Những thôn dân khác cũng theo ở phía sau, đường lên núi có không ít người chen lấn.

Đến bây giờ đại đội trưởng vẫn như đang lạc trong sương mù, đầu óc của ông ấy hỗn loạn rối mù, suýt chút ngã vào trong hố, được Đường Kiến Thụ ở bên cạnh đỡ.

"Con đã lớn như vậy, đi đường không nhìn?"

Ông nội bốn ở trước mặt ghét bỏ trừng mắt nhìn.

Đại đội trưởng đột nhiên phát hiện, hình như cha ông ấy và con trai út đều rất bình tĩnh, chẳng lẽ bọn họ đã biết từ lâu?

Loading...