Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - Chương 581:
Cập nhật lúc: 2024-06-03 09:40:13
Lượt xem: 179
Về phần chú nhỏ Đường Mãn Đồng, năng lực quản lý có hơi thiếu sót một chút nhưng thích hợp làm tiêu thụ.
Đường Kiến Thụ vui vẻ, khóe miệng nhếch lên liên tục, vợ chồng đại đội trưởng cũng vui vẻ, càng thêm cảm kích Đường Niệm Niệm.
"Con bé Niệm ở nhà lại cơm nhé, bác đi làm ngay đây."
Hoàng Chiêu Đệ đeo tạp dề, đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm trưa.
"Bà nội đang hầm móng giò rồi, để lần sau đi ạ."
Đường Niệm Niệm từ chối, bà cụ nhỏ nhà cô đặc biệt hầm móng giò lớn lớn đó, bắt buộc phải về nhà ăn.
"Vậy thì được, lần tới cháu muốn ăn gì thì nói với bác."
Hoàng Chiêu Đệ cũng không cố giữ lại, người nhà mình, không cần phải khách khí quá.
Đường Kiến Thụ đã nối ổ cắm điện xong, cắm dây quạt vào, vặn công tắc, làn gió mát mẻ thổi ra vù vù, anh lại ấn tuốc năng quạt, quạt điện bắt đầu quay, cả gian phòng đều có gió thổi.
"Vẫn là có quạt điện tốt hơn, thật là thoải mái."
Hoàng Chiêu Đệ ném quạt đan cỏ lúa mì trong tay, cảm khái một câu.
"Nếu có thể mua quạt điện dễ dàng hơn thì tốt quá."
Đường Kiến Thụ vẫn cảm thấy tiếc nuối, chỉ có một cây quạt điện, buổi tối khẳng định là phải để ở phòng của cha mẹ, anh ấy vẫn muốn có cái nữa để mình dùng.
Nhưng anh ấy không có phiếu, có tiền cũng mua không được.
Đường Niệm Niệm nhìn ra tâm tư của anh ấy, vẫy vẫy tay, hai anh em đi ra ngoài nói chuyện.
"Em có mang về mấy cây, chia cho anh một cây đấy, bảo bác ba là anh nhờ em mua hộ!"
"Được, Niệm Niệm ơi, sao em tốt thế cơ chứ!"
Đường Kiến Thụ mừng đến điên rồi, vẫn giống như khi còn bé, nhéo thịt hai bên má Đường Niệm Niệm, còn dùng không ít sức.
"Lại nhéo nữa em chặt cái chân chó của anh bây giờ!"
Đường Niệm Niệm cảnh cáo mà giọng rét căm căm, Đường Kiến Thụ ngượng ngùng thu tay lại, cười lấy lòng cực kỳ hèn mọn.
"Hừ!"
Đường Niệm Niệm nhìn một cái, xoay người đi luôn, Đường Kiến Thụ chạy bạch bạch phía sau như một con ch.ó săn.
Tới nhà họ Đường, Đường Niệm Niệm lấy một cây quạt trong phòng ra, tức giận đưa cái tên này.
Lần này trở về cô cầm theo mấy cây quạt điện, trong nhà phòng nào cũng có một cây.
"Niệm Niệm, bao giờ em lại qua bên đó công tác, lần tới mang cho anh cái tivi về nhá!"
Đường Kiến Thụ lộ rõ vẻ vui mừng trên mặt, nhận lấy quạt điện, còn không biết xấu hổ mà đòi ti vi.
"Hiện tại đồ điện vẫn khó mua lắm à?" Đường Niệm Niệm hỏi.
"Đâu chỉ là khó mua, là cực kỳ khó mua ấy chứ, rất nhiều người có tiền mà không có phiếu, chờ bao nhiêu năm vẫn chưa chờ được một tờ phiếu."
Đường Kiến Thụ ngữ khí phẫn nộ, còn có chút tức giận, anh ấy nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao có tiền còn không mua được đồ chứ?
"Vậy chúng ta tự mở một nhà máy quạt điện đi."
Đường Niệm Niệm buột miệng nói ra, yêu cầu kỹ thuật để làm quạt điện không phải là quá mức khó khăn, nhu cầu thị trường lại lớn, chỉ cần chất lượng sản phẩm được đảm bảo, tuyệt đối không phải lo về nguồn tiêu thụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-581.html.]
Tương lai còn có thể mở ra thị trường quốc tế.
Đường Kiến Thụ sửng sốt một chút, kích động hỏi: "Chúng ta thật sự có thể làm nhà máy quạt điện à?"
"Nhà máy cơ còn làm được, sao nhà máy quạt điện lại không được?"
Đường Niệm Niệm nói vậy khiến lòng hăng hái của Đường Kiến Thụ tức khắc tăng vọt, "Anh đi công xã hỏi thăm ngay bây giờ đây."
"Anh nhớ bảo công xã là phương diện kỹ thuật chúng ta sẽ tự nghĩ biện pháp, thành lập nhà máy xong sẽ thông báo ưu tiên tuyển dụng người của công xã mình, giải quyết luôn sức lao động dư thừa." Đường Niệm Niệm dặn dò.
"Biết rồi!"
Đường Kiến Thụ xách theo quạt, hấp tấp chạy đi mất.
Quả nhiên, bên phía công xã mạnh mẽ ủng hộ, còn chủ động thành lập tổ công tác chuyên phụ trách đủ các công việc lớn nhỏ của Đường Thôn, chính là vì muốn giải quyết các vấn đề của Đường Thôn một các nhanh chóng nhất.
Chuyện làm quạt điện này, Đường Niệm Niệm không tham dự quá nhiều, cô cũng không cần cổ phần, tất cả đều do anh em Đường Kiến Thụ và Đường Mãn Đồng đi làm, cô cùng lắm chỉ cho vài ý kiến thôi.
Ở Đường Thôn hết nửa tháng, Đường Niệm Niệm đi tới Thượng Hải, trực tiếp lái xe đi, trên xe xếp đầy bao lớn bao nhỏ, đều là đồ ăn mang cho Thẩm Kiêu.
Xe do đích thân Đường Niệm Niệm lắp đặt, trên danh nghĩa là xe công của nhà máy vớ nhưng toàn là để cô lái.
Lính gác đăng ký xong là cho đi qua, còn hay ngó nghiêng đánh giá cô, ánh mắt đặc biệt tò mò.
Lính gác này là một cậu lính trẻ, cũng chỉ tầm mười tám, mười chín tuổi, trên mặt vẫn còn nét trẻ con, Đường Niệm Niệm cố ý đùa giỡn cậu ta: "Trên mặt tôi có dính gì bẩn à?"
"Không có ạ."
Mặt cậu lính trẻ lập tức đỏ bừng, xấu hổ đến mức không dám nhìn sang nữa.
"Vậy sao cậu cứ nhìn tôi mãi thế?" Đường Niệm Niệm buồn cười c.h.ế.t đi được mà mặt vẫn không chút thay đổi hỏi.
"Em. . . . . . Em chỉ là muốn nhìn xem chị dâu trông như thế nào thôi, chị dâu trông xinh đẹp quá, cứ như tiên nữ vậy." Cậu lính trẻ lắp bắp giải thích, còn tưởng Đường Niệm Niệm thật sự tức giận rồi, rất ảo não vì mình quá liều lĩnh, đắc tội với chị dâu rồi.
"Biết nhìn người đấy, cho này!"
Đường Niệm Niệm nhịn không được nữa rồi, lấy một túi đậu cao trong túi đồ ra đưa cho cậu ta.
"Em không thể nhận được, chị dâu cất lại đi. . . . . . Ơ. . . . . ."
Cậu lính trẻ muốn trả lại nhưng Đường Niệm Niệm đã lái xe đi rồi, cậu ta đuổi theo không kịp.
"Chị dâu hẳn là không tức giận đâu nhỉ?"
Cậu ta tự nhủ thầm, nếu tức giận chắc chắn sẽ không cho cậu ta kẹo, cho nên chị dâu khẳng định là không tức giận.
Cầm miếng đậu cao bỏ vào miệng, ngọt tới tận đáy lòng, cậu lính trẻ cười ngây ngô, còn cảm khái: "Kết hôn thật tốt nha!"
Cậu ta cũng muốn tìm một cô vợ xinh đẹp như chị dâu vậy, thôi bỏ đi, cậu ta không bằng được một nửa anh Thẩm, yêu cầu không thể quá cao, tìm một người xinh đẹp bằng một nửa chị dâu là được rồi.
Cậu lính trẻ đang nằm mơ giữa ban ngày thì Đường Niệm Niệm đã đến khu gia thuộc rồi.
Tuy Thẩm Kiêu tuổi còn thiếu nhưng cấp bậc cao, sớm đã đủ tư cách để phân nhà riêng rồi, nhưng trước kia anh ở một mình lười dọn dẹp nên vẫn luôn ở tại ký túc xá cho người độc thân, sau khi kết hôn anh mới xin cấp nhà riêng.
Có thể ở nhà riêng, bình thường đều phải từ cấp đoàn trở lên.
"Số 15, chính là chỗ này rồi."
Đường Niệm Niệm tìm được nhà, lấy chìa khóa ra mở cửa, căn nhà nhỏ hai tầng, sân trước khá lớn, phơi nắng quần áo chăn đệm đều tiện, Thẩm Kiêu thu dọn thật sự rất ngăn nắp, chỉ là hơi trống trải một chút.
"Cô là vợ của Tiểu Thẩm à?"
Trên bờ tường ló ra một cái đầu người, là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, da ngăm, cắt tóc ngắn ngang tai, khi nói chuyện mang khẩu âm rất nặng, nghe không ra là người ở chỗ nào.