Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - Chương 569:
Cập nhật lúc: 2024-06-02 16:02:25
Lượt xem: 140
Lại đánh nữa thì bộ xương già này của ông ấy tan nát hết mất thôi.
"Con cũng bình thường thôi mà." Đường Niệm Niệm thành thật nói.
Chủ yếu là Bào Liên Sinh đánh cầu lông quá kém.
Bào Liên Sinh nhìn cô một cách sâu xa, cứ như oán phụ bị chồng vứt bỏ vậy.
Đường Niệm Niệm sờ sờ cái mũi, không hé răng nữa.
"Cô ơi, tôi là người của Công ty quảng cáo Tinh Mộng, hình tượng của cô rất thích hợp để quay quảng cáo, có muốn đến công ty của chúng tôi không? Yên tâm, chúng tôi là công ty chính quy, đây là danh thiếp của tôi!"
Một người đàn ông trung niên đi tới, mời gọi Đường Niệm Niệm đi quay quảng cáo.
"Này, đang làm cái gì đấy?"
Bào Liên Sinh đã đi tới, ngữ khí không tốt lắm.
Những người gọi là nhân viên A&R này có rất nhiều, chuyên lừa các cô gái ngây thơ đi đóng phim, ông ấy phải giám sát thật kỹ mới được.
Đường Niệm Niệm không nhận danh thiếp, "Tôi không có hứng thú, ông tìm người khác đi."
"Cô ơi, cô không cần trả lời tôi ngay bây giờ đâu mà, đừng vội từ chối chứ, chúng tôi thật sự là công ty chính quy, gần đây có một loại đồ uống rất nổi tiếng, quảng cáo của nó do công ty chúng tôi làm đấy."
Người đàn ông trung niên chưa từ bỏ ý định, hình tượng của Đường Niệm Niệm quá thích hợp để quay quảng cáo, còn xinh đẹp hơn cả hoa hậu Hồng Kông, cho dù không nói lời nào, mặt không đổi sắc đứng im một chỗ cũng có thể khiến hai mắt người ta tỏa sáng.
Đường Niệm Niệm vẫn từ chối như cũ, cô không có hứng thú gì với giới giải trí.
Người đàn ông trung niên hết sức thất vọng, thật vất vả mới gặp được một cô gái mỹ mạo trời sinh, đáng tiếc quá!
"Đi, đi Trạng Nguyên Lâu ăn cơm thôi, bác mời khách!"
Bào Liên Sinh nghỉ ngơi đủ rồi, vô cùng hào phóng tỏ vẻ ông ấy muốn mời khách.
Đường Niệm Niệm nhìn ông ấy một cái, bữa cơm tối nay khẳng định là không kịp ăn rồi, ghi sổ tạm đã.
Hai người cũng không thay quần áo, mặc nguyên đồ thể thao ra khỏi hội quán cầu lông, Bào Liên Sinh căn bản không ý thức được nguy hiểm đang tới gần, còn đang nói nói cười cười với Đường Niệm Niệm.
"Niệm Niệm, con mà đi đóng phim, nhất định bác sẽ đầu tư."
"Không có hứng thú."
Đường Niệm Niệm không mấy hứng thú, cô quét mắt khắp một vòng, rất nhanh đã xác định được mục tiêu khả nghi.
Ven đường có một cái xe van đang đỗ, cửa kính xe đóng chặt, thấy không rõ tình huống bên trong, nhưng khẳng định là đám bắt cóc.
Xe của Bào Liên Sinh đậu ngay phía sau xe van, nếu ông ấy muốn lên xe, bắt buộc đi qua xe van, mấy tên bắt cóc bày bố cục hết sức nghiêm mật, khó trách kiếp trước cảnh sát không bắt được bọn họ.
"Bác Bào, con không lái xe, bác chở con đi." Đường Niệm Niệm nói.
"Được chứ."
Bào Liên Sinh không nghĩ nhiều, đi về hướng chiếc xe van, Đường Niệm Niệm nhắm mắt theo sát ông ấy.
Hai người bọn họ cách xe van càng ngày càng gần, ba mét, hai mét, một mét. . . . . .
Cửa xe van đột nhiên mở ra, ba người đàn ông vạm vỡ đi xuống, lưu loát trùm đầu Bào Liên Sinh rồi kéo ông ấy lên xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-569.html.]
"Cứu mạng, ai đó mau tới đây đi . . . . ."
Đường Niệm Niệm vừa mới kêu ra tiếng liền bị trùm đầu rồi cũng bị kéo lên xe.
"Mục tiêu của các người là tôi, thả vị tiểu thư này ra."
Bào Liên Sinh coi như còn trấn định, thương lượng với đám bắt cóc.
"Mẹ nó, nói lời vô nghĩa ít thôi, mang tất cả đi!"
Tên bắt cóc ngữ khí rất hung ác, còn đá một cước, Bào Liên Sinh kêu rên một tiếng, không dám nói thêm nữa.
"Các người thả tôi ta, tôi không biết các người, nhà tôi cũng không có tiền đâu, các người bắt tôi cũng vô ích."
Biểu hiện của Đường Niệm Niệm y như các cô gái bình thường khác, sợ hãi khóc lóc, hoảng sợ bất an.
"Nhà họ Đường tuy không giàu có như ông chủ Bào, nhưng mấy ngàn vạn vẫn phải có, cô Đường đừng khóc than nghèo nữa." Tên bắt cóc nhe răng cười, còn ngả ngớn sờ soạng trên mặt cô, "Chỉ với làn da non mềm này của cô Đường, dù không đưa được một xu nào anh em chúng tôi cũng không thiệt."
Đám bắt cóc cười vang một trận, tiếng cười khiến người ta ghê tởm.
Đường Niệm Niệm sợ hãi đến mức toàn thân đều run rẩy, trong lòng lại phán tử hình cho mấy tên bắt cóc.
Nhất là tên khốn nạn sờ mặt cô, cô phải tận tay bẻ gãy từng đốt xương của thằng ch.ó này.
Bào Liên Sinh vừa tức lại vừa hối hận, tức mấy tên này không bằng súc sinh, hối hận bản thân không nên đuổi việc hết vệ sĩ, lần này nếu ông ấy có thể an toàn về nhà, ông ấy nhất định phải mời vệ sĩ lợi hại nhất, không cần biết tốn bao nhiêu tiền, bắt buộc phải mời.
Xe van đi về vùng ngoại thành, tình trạng giao thông càng ngày càng kém, càng ngày càng xóc nảy, Đường Niệm Niệm còn cảm nhận được hơi ẩm mằn mặn, hẳn là ở bờ biển.
Xe dừng, bọn họ bị kéo xuống xe một cách thô lỗ, khăn trùm đầu không được cởi bỏ, hai người cứ nghiêng ngả lảo đảo bị kéo đi, đường đi khá dốc, hiển nhiên cứ điểm của bọn bắt cóc ở trên núi.
Rốt cục cũng dừng lại, hai người bị trói gô, nhốt vào một căn phòng nhỏ, khăn trùm đầu cũng được cởi ra.
Đường Niệm Niệm trừng mắt nhìn, đánh giá cảnh vật xung quanh.
Một căn phòng hoang phế, trên mặt đất trải một chút cỏ khô, coi như sạch sẽ, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng sóng biển, ở đây cách biển cực kỳ gần, khó trách kiếp trước Bào Liên Sinh lại bị ném xuống biển, t.h.i t.h.ể cũng tìm không thấy được.
"Là bác liên lụy con rồi, ôi!"
Bào Liên Sinh vẻ mặt uể oải, lúc này ông ấy có cảm giác rất không tốt, chỉ sợ ông ấy sẽ không trở về được.
"Chờ trở về, bác bồi thường gấp bội cho con là được."
Đường Niệm Niệm không có chút khách khí nào, cô tốn bao nhiêu công sức như vậy chính là vì muốn làm cho Bào Liên Sinh áy náy trong lòng, cái ông già này keo kiệt thì có keo kiệt, làm buôn bán lại rất lợi hại, chia ít nước xuýt cho cô đã đủ cho cô ăn no rồi.
Bào Liên Sinh cười khổ, "Có thể trở về nhất định bác sẽ bồi thường, đáng tiếc. . . . . . Haiz!"
Ông ấy không nói tiếp, sợ dọa đến Đường Niệm Niệm.
Lần này bọn bắt cóc tạo cho ông ấy một cảm giác không tốt lắm, không giống đám bắt cóc lần trước rất dễ nói chuyện, bị ông ấy lừa dối ngay, lần này cảm giác đều là đám liều mạng, chỉ sợ sẽ không tha cho ông ấy trở về.
"Bác sẽ cố hết sức để bọn chúng thả con về nhà, lát nữa con đừng nói chuyện, để bác nói với bọn chúng."
Bào Liên Sinh khuyên nhủ, cô bé này nói chuyện hăng đến có thể làm người ta sặc chết, đừng để chọc giận chọc giận đám bắt cóc.
"Cùng nhau quay về."
Đường Niệm Niệm có hơi hơi cảm động, ông già này tuy rằng keo kiệt nhưng tâm địa ngược lại cũng không tệ lắm.
Bào Liên Sinh cười đến càng khó coi, có thể thả một mình Đường Niệm Niệm về hay không ông ấy còn không nắm chắc, cùng nhau quay về thì đừng nghĩ.