Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - Chương 501:
Cập nhật lúc: 2024-05-31 16:05:50
Lượt xem: 159
Cái môn toán học này chỉ phân ra hai loại người.
Người thường và thiên tài.
Người thường học toán học, chỉ có thể ở quanh quẩn ngoài bậc cửa, cả đời đều không có khả năng bước qua cánh cửa, cái môn học này chú trọng nhất chính là thiên phú, người không có thiên phú về toán học thì có cố gắng hơn nữa vẫn học không giỏi.
Đường Niệm Niệm chính là thiên tài toán học, lão Chương thậm chí còn từng làm thuyết khách dụ cô đi học toán học, nhưng Đường Niệm Niệm từ chối, cô không thích toán học khô khan, cô càng thích kiếm tiền hơn.
Tạ Văn Lâm dẫn Đường Niệm Niệm đi, sắc mặt Nghê Quân Lan càng thêm khó coi, cô ta là nhân tài của Thanh Đại mà còn không có văn phòng riêng, cái cô Đường Niệm Niệm kia chỉ là một học sinh cấp ba cỏn con, dựa vào cái gì chứ?
"Kỹ sư Chương, để cháu tính lại một lần nữa xem."
Nghê Quân Lan chủ động xin đi g.i.ế.c giặc, cô ta có lòng tin mình có thể tính ra số liệu chính xác.
"Cô đi xuống phân xưởng một chuyến hối thúc bọn họ đi, đều đã qua hai ngày rồi!"
Lão Chương dời đề tài, ông ấy hiểu rất rõ năng lực của Nghê Quân Lan, cô bé này chỉ là người thường, ở phương diện toán học không có thiên phú quá cao, tính cả đời cũng không tính ra được đâu.
Ông ấy cũng biết, sở dĩ Nghê Quân Lan có thể đến căn cứ làm trợ thủ cho ông kỳ thật cũng là nhờ đi cửa sau, gia đình Nghê Quân Lan có ít quan hệ, muốn đánh bóng tên tuổi cho con gái nên nhờ vả cho con gái đến đây làm trợ thủ bên cạnh ông ấy.
Nhưng Nghê Quân Lan tuy là sinh viên Thanh Đại, thực ra vẫn là sinh viên Đại học Công Nông Binh, cũng không có bao nhiêu thực học, lão Chương thật sự không có tinh lực chỉ dạy thêm một số lí luận căn bản, quá lãng phí thời gian rồi.
Chẳng qua, cái cậu nhóc Tạ Văn Lâm này cũng không tệ lắm, tuy rằng cũng là sinh viên Đại học Công Nông Binh, nhưng có thực học, khoảng thời gian này nhờ có Tiểu Tạ mà ông bớt đi không ít việc.
Sắc mặt Nghê Quân Lan khẽ biến, trong lòng có rất nhiều bất mãn với lão Chương, cô ta và Tạ Văn Lâm tới đây cùng một lúc, kỹ sư Chương rõ ràng hướng về Tạ Văn Lâm nhiều hơn, rất nhiều chuyện quan trọng đều phái Tạ Văn Lâm đi làm, sai khiến cô ta toàn mấy chuyện linh tinh vặt vãnh, suốt ngày toàn là xuống phân xưởng, bảo cô ta đi đôn đốc công nhân của phân xưởng làm việc.
Cô ta đường đường là nhân tài của Thanh Đại, dựa vào cái gì mà phải đến đây làm đốc công?
"Lão Chương, chỗ phân xưởng cháu có giục rồi, hiện tại trong tay cháu không có việc gì. . . . . . Kỹ sư Chương?"
Nghê Quân Lan còn chưa nói xong, lão Chương đã bước đi rồi, để lại cho cô ta một bóng lưng làm cô ta tức điên, nghiến răng nghiến lợi đi phân xưởng, lát nữa cô ta phải gọi điện thoại về nhà, bảo cấp trên gây áp lực cho lão Chương, ông già này khẳng định là cố ý nhằm vào cô ta, hừ!
Tạ Văn Lâm dẫn Đường Niệm Niệm đi tới văn phòng, không lớn, chỉ có một cái bàn và ghế dựa, còn có chút giấy nháp và bút.
"Anh làm việc của anh đi, tôi tự mình ngồi tính!"
Đường Niệm Niệm coi như là vừa lòng với nơi này, phòng này trước kia hẳn là là ký túc xá, còn có một tấm màn, chút nữa kéo màn lại là cô có thể vào không gian rồi.
"Có việc gì cần thì cứ gọi tôi."
Tạ Văn Lâm khẽ cười, ngữ khí bình thản, thái độ không lấy lòng cũng không khinh bỉ, vừa nhìn đã biết là người có cảm xúc ổn định, rất thích hợp làm nghiên cứu khoa học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-501.html.]
"Được!"
Đường Niệm Niệm gật gật đầu.
Chờ Tạ Văn Lâm đi rồi, cô đóng cửa lại, kéo màn lại, lại kêu Bách Tuế ra canh chừng, cô thì đi vào không gian.
Trong không gian của cô có máy tính tân tiến nhất, đống công thức lão Chương đưa cho cô, cô dùng máy tính một chốc một lát đã tính ra được, không cần quá nhiều thời gian, Đường Niệm Niệm tính ra số liệu chính xác, lại kiểm tra lại mấy lần, xác nhận không có sai sót gì mới viết số liệu chính xác lên giấy nháp.
Hiện tại đi ra ngoài thì còn quá sớm, thời gian tính số liệu của cô không thể quá nhanh, sẽ khiến người khác hoài nghi, Đường Niệm Niệm dứt khoát ở trong không gian ngủ, ngủ một giấc tỉnh lại, bên ngoài bầu trời đã tối đen rồi.
"Gâu. . . . . . Vừa mới có người gõ cửa!"
Bách Tuế báo cáo.
Đường Niệm Niệm nâng cổ tay xem thời gian, đã tám giờ tối rồi, cô mới chợp mắt xíu đã ngủ liền bốn năm tiếng đồng hồ, phỏng chừng là đến gọi cô đi ăn cơm đây mà, cũng không biết đám lão Chương đã tan tầm chưa?
Cô đốt hết một đống lớn giấy nháp, mực trong bút máy cũng ép hết ra, còn đổ bớt mực trong lọ mực đi, dựng cho ra cảnh tương bận rộn hết cả buổi chiều rồi lúc này mới cầm tờ giấy nháp có ghi số liệu chính xác đi tìm lão Chương.
Văn phòng của lão Chương vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ, hiển nhiên những người này cũng chưa tan tầm, cửa văn phòng khép hờ, Đường Niệm Niệm nhẹ nhàng đẩy ra, người ở bên trong đều đang làm việc quên ăn quên ngủ, trên bàn còn bày hộp cơm đã ăn hết.
Trong lòng Đường Niệm Niệm không khỏi sinh ra sự tôn kính, tinh thần hy sinh dâng hiến của những người này đời sau càng ngày càng ít đi, cũng là nhờ sự hy sinh và cống hiến hết lòng của những người này nên Hoa Hạ mới có thể trở thành một cường quốc của thế giới chỉ trong vài thập niên ngắn ngủi.
Cô không thể vô tư cống hiến hết mình như vậy cho nên cô rất bội phục những người này.
"Bé Niệm, cháu vẫn chưa ăn cơm đâu nhỉ?"
Lão Chương vừa lúc ngẩng đầu, nhìn thấy cô, mới vừa rồi ông đi gọi con bé này đi ăn cơm, gõ cửa mấy cái vẫn không thấy có phản ứng, nghĩ là chắc con bé đang tính toán hết mình nên không tới quấy rầy thêm nữa.
Lúc ông đang chuyên tâm tính toán số liệu cũng rất không thích bị người khác quấy rầy, hơn nữa một khi tiết tấu bị đánh gãy thì sau đó sẽ rất khó quay trở lại trạng thái ban đầu.
"Vẫn chưa ạ."
Đường Niệm Niệm quả thật chưa ăn cơm, hiện tại bụng đang sôi lên ùng ục, cô đưa giấy nháp cho lão Chương, nói: "Cháu tính ra rồi."
Lão Chương đang đứng dậy định dắt cô đi ăn cơm, lại nghe cô nói tính ra rồi, không khỏi ngây ngẩn cả người, bật thốt lên: "Nhanh như vậy á?"
"Xưa giờ cháu đều tính toán rất nhanh mà!"
Đường Niệm Niệm không hề khiêm tốn một xíu nào, về sau cô sẽ càng lúc càng nhanh hơn, điều kiện của căn cứ này quá kém rồi, cô không chịu khổ được, vẫn nên tính xong nhanh một chút rồi còn về nhà.
Lão Chương kích động tiếp nhận tờ giấy nháp, nhìn số liệu ghi trên giấy, không có số nào trùng lặp với kết quả bọn họ đã tính ra trước đó, ông cũng không xác định được có đúng hay không, nhưng ông cứ ẩn ẩn cảm thấy phỏng chừng con số lần này con bé Niệm sẽ chính xác.