Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - Chương 442:
Cập nhật lúc: 2024-05-30 17:01:50
Lượt xem: 168
“Đợi lên núi về, con vào trấn mua.”
Đường Mãn Ngân vội nói, hôm nay ông ấy không cần đi làm, vừa hay có thời gian.
“Chú hai, mua thêm váng đậu, cháu muốn ăn váng đậu sốt thịt ba chỉ!” Đường Niệm Niệm cũng thèm.
Vừa nãy cô đã muốn nói rồi nhưng bị bà cụ Đường đón đầu trước.
Bà cụ Đường im lặng, mặc họ bàn tính, dù sao cũng không cần bà ấy bỏ tiền.
Sau khi ăn sáng xong, bà cụ Đường chuẩn bị xong đồ đi thăm mộ, bảo Từ Kim Phượng và Tuyên Trân Châu ở nhà nghỉ ngơi, trên núi đường tuyết trơn trợt, thai phụ lên núi không thích hợp.
Đường Mãn Kim vác cái xẻng, đi ở phía trước, cả nhà đều mang giày mưa, khoác áo tơi và nón, đi lên núi.
Tuyết vẫn đang rơi, núi sau khoác lớp tuyết trắng trong màu xanh biếc, cực kỳ xinh đẹp.
Đường Mãn Kim vừa đi vừa xúc tuyết dọn đường, trên núi còn có thôn dân khác, cũng lên thăm mộ.
Ông cụ Đường Thanh Sơn được chôn trên lưng chừng núi, người được chôn cất trên sườn núi này đều là người nhà họ Đường, trên mộ đã chất không ít tuyết, Đường Mãn Kim dọn sạch sẽ, bà cụ Đường nhổ cỏ dại trên mộ.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, bà cụ Đường mới lần lượt bày đồ cúng ra, một chậu thịt kho, một chậu khô hấp, thêm một chậu cơm và bánh tổ, đều là món ông cụ thích ăn khi còn sống.
Bà cụ Đường thắp nhang, còn rót rượu, nhỏ tiếng nói: “Ông nó, lại một năm nữa rồi, bây giờ cuộc sống trong nhà rất tốt, Kim Phượng và Trân Châu đều mang thai rồi, đợi sinh xong tôi lại tới nói cho ông biết, cũng không biết ông đã đầu thai chưa, nếu vẫn chưa thì phải sớm đi đầu thai một gia đình tốt, đừng nhớ nhung chúng tôi nữa!”
Sau khi nói xong, bà cụ Đường đốt vàng và nguyên bảo, cả nhà quỳ trước mộ dập đầu.
Đợi vàng và nguyên bảo cháy thành tro bụi, lúc này bà cụ Đường mới dọn đồ cúng, cả nhà lại dập đầu ba cái, bái biệt ông cụ.
“Ông nó, rằm lại tới thăm ông, chúng tôi đi đây!”
Mắt bà cụ Đường hơi ửng đỏ, nói xong, bà ấy lau mắt, xách làn lên: “Xuống núi thôi!”
Đường Niệm Niệm quỳ xuống dập đầu, lặng lẽ nói: “Ông ơi, con tìm được cha mẹ ruột rồi, thù kiếp trước cũng đã báo xong, ông yên tâm, kiếp này con sẽ dẫn dắt cả nhà sống cuộc sống tươi đẹp!”
Kiếp này, tiếc nuối duy nhất của cô chính là ông cụ đã mất, nếu cô có thể trọng sinh trước khi ông cụ mất, vậy thì tốt biết mấy!
“Tiểu Niệm, xuống núi thôi!”
Bà cụ Đường gọi một tiếng, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Tuy Tiểu Niệm không phải ruột rà, nhưng có tình cảm sâu đậm với ông cụ nhất, đáng tiếc ông cụ không có phúc, không hưởng được phúc của Tiểu Niệm!
“Con tới đây!”
Đường Niệm Niệm vươn tay lau tuyết rơi trên bia mộ, theo sau bà cụ Đường xuống núi.
Sườn núi này nghiêng dốc, có mấy chục ngôi mộ, đều là tổ tiên tộc nhân họ Đường, gia đình ngoại họ khác ở Đường Thôn thì chôn dưới chân núi, không có tư cách chôn ở núi mồ Đường tộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-442.html.]
Cả nhà đi xuống núi, lau chùi bùn đất trên giày trong bãi cỏ bên đường.
“Hu hu…mẹ…”
Tiếng khóc lóc đau thương văng vẳng truyền tới, cách không xa.
Đường Niệm Niệm đi mấy bước về hướng tiếng khóc, nhìn thấy hai đứa bé một trai một gái, quần áo mỏng tanh, còn miếng vá chồng miếng vá, áo bông rất cũ, bông bên trong đoán chừng đã cứng cả rồi.
Quần còn mỏng hơn, không mang vớ, chỉ mang giày vải mỏng, trên cổ chân lộ ra nổi đầy nứt nẻ, vết thương đã loét ra, ứa ra máu, còn có thể nhìn thấy thịt màu đỏ.
Bé gái xấp xỉ tuổi với Lục Cân, chỉ là thân hình gầy gò, tóc cháy vàng, trên bàn tay lau nước mắt cũng toàn nứt nẻ, bé trai khoảng mười một mười hai tuổi, gầy giống như chị gái, trên tay chân cũng toàn là nứt nẻ.
Trên người hai chị em này viết đầy tám chữ --
Ăn đói mặc rét, cơ cực thảm thương!
Đường Niệm Niệm cảm thấy hai chị em này có hơi quen mặt, nhưng không nhớ nổi tên.
“Tịch Mai?”
Lục Cân nhận ra bé gái, tên Vu Tịch Mai, là người ngoại họ trong thôn.
Em trai tên Vu Tùng Bách.
Hai chị em là người mệnh khổ, mẹ ruột mắc bệnh cấp tính qua đời khi Vu Tùng Bách bảy tuổi, c.h.ế.t chưa tới nửa năm, cha của chúng là Vu Tiền Tiến liền cưới mẹ kế, mẹ kế còn có một đứa con trai con gái riêng, tuổi xấp xỉ hai chị em.
Có mẹ kế ắt có cha dượng, Vu Tiền Tiến vốn dĩ không phải người cha tốt, sau khi có vợ mới, hoàn toàn biến thành cha dượng, không ngó ngàng tới con ruột, đương nhiên cũng không tốt với con kế mấy, anh ta không quan tâm chuyện trong nhà, giao hết cho mẹ kế quản.
Hai chị em cầu sinh dưới tay mẹ kế, sống vô cùng cực khổ, làm nhiều việc nhất, ăn đòn cũng nhiều nhất, ăn mặc cũng kém nhất.
Đã tháng chạp rồi, hai chị em vẫn mặc quần mỏng và giày mỏng, lạnh tới không còn hình người.
Vu Tịch Mai lau nước mắt, đứng dậy, nhìn thấy người nhà họ Đường liền có chút gò bó, kéo em trai dậy, hai chị em bất an đứng đó, hai tay không biết để ở đâu.
Đường Niệm Niệm liếc nhìn, mộ ngay cả bia mộ cũng không có, chỉ là một nấm mồ, bên cạnh đã dọn sạch cỏ dại, nấm mồ rất sạch sẽ, không có bày đồ cúng, ngay cả nhang cũng không có.
“Bà hai, bác Mãn Kim, chú Mãn Ngân…Lục Cân, chị Niệm Niệm!”
Vu Tịch Mai lần lượt chào, còn dạy em trai chào như thế nào, tuy cô gái này ăn mặc rách rưới, gầy tới da bọc xương, nhưng ngũ quan rất đẹp, nếu ăn đủ chất, có lẽ là một cô gái xinh đẹp.
“Tới thăm mẹ các cháu?”
Bà cụ Đường hỏi.
Hai chị em gật đầu, mắt của chúng vẫn còn sưng đỏ.
“Trời lạnh như vậy, mau xuống núi đi, khéo lạnh cóng!” Nét mặt Từ Kim Phượng thương xót, hai đứa trẻ quá đáng thương, mặc chút đồ mỏng tanh như vậy, nhìn thôi đã thấy lạnh.