Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - Chương 391:
Cập nhật lúc: 2024-05-28 16:42:18
Lượt xem: 203
Từ Lai Phụng còn đang ngủ say ngáy khò khò, có lẽ sáng mai mới tỉnh lại.
Đường Niệm Niệm kéo ông ta tới con đường náo nhiệt nhất ở Thượng Hải, buổi tối trên đường rất ít người, nhưng vào bảy tám giờ sáng, nhất định sẽ có người xe đi qua tấp nập.
Từ Lai Phụng chỉ mặc một cái quần cộc, bị cô vô tình ném trên đường phố, sau đó cô về nhà nghỉ để ngủ.
Cả một đêm làm việc trong không gian, Đường Niệm Niệm ngủ đến giữa trưa mới dậy, điểm tâm chưa ăn, đầu óc còn hơi chậm chạp.
Cô rửa mặt xong, trên đường xuống lầu ăn cơm lại nghe được tiếng bàn tán của nhân viên phục vụ.
“Mắc cỡ c.h.ế.t đi được, nhiều người như vậy đều nhìn thấy cả, quần áo cũng không mặc, cũng chẳng có mảnh vải nào che thân!”
“Nhỏ như vậy, thế mà vẫn có nhiều người chịu làm đôi giày rách với ông ta, mấy người phụ nữ đó đúng là mù hết rồi!”
“Cô thấy rồi sao? Nhỏ lắm à?”
“Lúc tôi đi làm đúng lúc đi ngang qua, ai ui, muốn đau mắt hột luôn, nhỏ y chang dáng người của ổng vậy, chỉ có chút éc như này thôi, chắc do dậy thì không tốt rồi!”
“Ha ha ha ha… Nhỏ như vậy làm sao sinh con được nhỉ? Hèn gì trông chẳng giống Từ Lai Phụng chút nào, đôi vợ chồng đó lừa nhau hết rồi!”
…
Mấy nhân viên phục vụ kia đều là phụ nữ đã lập gia đình, nói chuyện thô tục cũng không sợ sệt, giọng nói càng lúc càng lớn.
Đường Niệm Niệm đứng ở hành lang nghe một lát, cô nhíu mày, rõ ràng cô còn giữ lại cái quần cộc, sao lại biến thành không mảnh vải che thân rồi?
Nhưng Từ Lai Phụng dậy thì không tốt thật à?
Cô cố ý đi mạnh một chút, nghe được tiếng bước chân, giọng nói của mấy người phụ nữ kia ngay lập tức dừng lại, người thì lau nhà, người thì lau bàn, giống như mấy cái mô hình.
Đường Niệm Niệm cười một tiếng với bọn họ, sau đó rời khỏi, cũng không quan tâm đến cái quần cộc của Từ Lai Phụng nữa.
Dù sao người không mảnh vải che thân cũng không phải là cô.
Nhưng cô đã đánh giá thấp năng lực nhiều chuyện của con người thời nay, chuyện của Từ Lai Phụng đã náo nhiệt đến mức người trong thành phố đều biết. Đường Niệm Niệm vào một tiệm cơm, cũng nghe mấy người khách đang thảo luận chuyện này, kể chuyện càng thêm kỳ dị.
“Từ Lai Phụng của nhà máy động cơ hơi nước kia, dáng người nhỏ nhưng thích cáo mượn oai hùm, thằng nhóc đó dù kéo đầu c.h.ặ.t c.h.â.n cũng không ra được bát thịt nào, buổi sáng ông có thấy không? Chậc, cái đó còn nhỏ hơn cả thịt băm cơ.”
Trong đũa của một người khách khác đang kẹp miếng thịt băm, nhìn rất xinh xắn đáng yêu.
Mấy người khách còn lại cũng cười ra tiếng, nét mặt vô cùng mập mờ.
“Tôi nghe người ta nói, nhân tình của Từ Lai Phụng là nam, món đồ kia của ông ta cũng không dùng được trên người phụ nữ!”
“Tôi cũng nghe nói vậy, sao trong nhà máy động cơ hơi nước lại có loại người như này chứ, còn là phó bộ trưởng bộ phận sản xuất nữa chứ, nhà máy lớn như vậy mà không còn người à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-391.html.]
“Tôi còn mạnh mẽ hơn Từ Lai Phụng kia, không nói tới những cái khác, ít nhất tôi cũng là đàn ông!”
Mấy người khách kéo tới ngày càng kì lạ, sau đó lại đồn tiếp, đoán chừng có khi đến giới tính của Từ Lai Phụng cũng muốn thay đổi.
Đường Niệm Niệm ăn cơm xong thì dự định quay về nhà máy động cơ hơi nước để xem náo nhiệt.
Chủ yếu là vì cái quần cộc kia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Người nào đã giật đi tấm vải cuối cùng đó?
Từ Lai Phụng cũng đang ở nhà máy động cơ hơi nước, buổi sáng ông ta bị mắng tỉnh, lúc đó ông ta còn đang mơ đẹp, kết quả nghe được có người mắng mình là lưu manh thối, còn mắng mình không biết xấu hổ, ông ta bèn giận dữ tỉnh lại.
Ông ta vừa tỉnh dậy đã bị ánh nắng đ.â.m vào mắt, còn có ánh mắt của rất nhiều người, khiến ông ta nhất thời không biết là đang ở trong mơ, hay đang ở hiện thực, vô cùng hốt hoảng. Qua vài phút, Từ Lai Phụng mới tỉnh táo lại, cũng biết được tình hình của mình, ông ta bị ném trên đường mà không có mảnh vải che thân nào, bị nhiều người vây xem như vậy, một chút sự riêng tư của ông ta cũng mất hết.
Ông ta còn nghe nhiều người nói ông ta nhỏ, nói ông ta là công công, Từ Lai Phụng vừa tức vừa xấu hổ, sau đó tức đến ngất xỉu.
Tỉnh lại lần nữa, ông ta đã tới nhà máy động cơ hơi nước, trên người cũng đã được mặc quần áo.
Có một nhân viên làm trong nhà máy động cơ hơi nước nhận ra ông ta, sau đó có lòng tốt khiêng ông ta về đây.
Hiện tại, trước mặt Từ Lai Phụng là xưởng trưởng, bí thư và cả bộ trưởng Ngưu.
“Là Đường Niệm Niệm làm, cô ta lột đồ tôi ra, sau đó ném tôi ở đường cái!” Từ Lai Phụng tủi thân kiện cáo.
Trước khi ông ta ngất xỉu đã gặp phải ai đó, chính là Đường Niệm Niệm, nhất định là do con khốn kia làm.
“Ông đây mẹ nó quất c.h.ế.t thằng lưu manh thối như cậu, bản thân cậu không biết ngại à, còn không biết xấu hổ hắt nước bẩn cho Tiểu Đường? Tiểu Đường giống như mấy đứa làng hoa, đi lột đồ của tên già lưu manh như cậu à, còn dám nói ra dễ dàng giống đang nói ‘chào bạn’ vậy? Từ Lai Phụng cậu thật khiến tôi ghê tởm!”
Bộ trưởng Ngưu tức đến nhảy lên, tát vài cái lên người Từ Lai Phụng.
Tiểu Đường vừa giải quyết xong khó khăn thiết bị quan trọng trong nhà máy, cái tên không biết xấu hổ này lại dám hắt nước bẩn lên người Tiểu Đường, lòng dạ thật đáng chém, có ngàn đao bầm thây cũng không đủ.
Vẻ mặt của xưởng trưởng và bí thư cũng bất mãn, ánh mắt nhìn Từ Lai Phụng rất không tốt.
Dù Tiểu Đường không giải quyết được khó khăn về thiết bị, bọn họ cũng không tin mấy chuyện ma quỷ như vậy.
Nói Tiểu Đường lột đồ của Từ Lai Phụng, còn không bằng nói bộ trưởng Ngưu lột đi, trẻ con ba tuổi cũng không tin.
“Là Đường Niệm Niệm thật mà, tôi gặp cô ta trong nhà máy rồi nói vài câu, tính tình của cô ta rất nóng nảy, chưa nói tới câu thứ hai đã đánh tôi, các người nhìn xem, vết thương trên mặt tôi đều do cô ta đánh, sau đó… tôi bất tỉnh nhân sự, nhất định là do cô ta làm!”
Tự Lai Phụng tủi thân chỉ vào vết thương trên mặt mình, còn cố ý tiến lại gần, muốn cho bọn họ nhìn rõ hơn một chút.
“Cậu đừng nhúc nhích, cách xa một chút!”
Bộ trưởng Ngưu ghét bỏ lùi lại, ông ấy cảm thấy vô cùng buồn nôn với tên lưu manh bẩn tưởi này.