Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - Chương 389
Cập nhật lúc: 2024-05-28 16:39:10
Lượt xem: 205
Suy nghĩ của bộ trưởng Ngưu lóe lên, ông ấy nói vội: “Hình như nhà máy Đông Phương còn một số ngọc trai tồn kho, các cháu có thể cùng hợp tác.”
Mặc dù ông ấy không ưa cách làm việc của nhà máy Đông Phương nhưng cùng là xí nghiệp ở Thượng Hải, ông ấy sẵn lòng ra chút sức.
Đường Niệm Niệm khẽ nhíu mày, nói thẳng: “Đầu óc của nhà máy Đông Phương quá loạn, hợp tác với bọn họ rất mệt mỏi.”
“Chú tìm lão Giải thương lượng một chút, chuyện ngọc trai cứ giao cho chú.”
Bộ trưởng Ngưu đã nhận việc, ông ấy còn gọi điện cho Andrew, nói bóng nói gió hỏi về cách nhìn của Carl đối với đơn đặt hàng lần này.
“Carl vui lắm, cảm ơn ngài Ngưu đã giới thiệu cô Đường xinh đẹp, chờ sau khi giải quyết xong chuyện ở Thượng Hải, tôi và Carl còn dự định tới tham quan nhà máy của cô Đường nữa!”
Andrew cười to sang sảng trong điện thoại, chân thành nói lời cảm ơn, còn nói muốn mời bộ trưởng Ngưu ăn cơm.
Lúc này bộ trưởng Ngưu mới hoàn toàn yên tâm, khéo léo từ chối bữa ăn, sau đó cúp điện thoại, gọi cho bên ngoại thương.
“Uổng cho nhóm mấy người làm bên ngoại thương, chút kiến thức cũng không biết, các người chỉ biết ngồi trên trời nói phét, làm loạn một trận, ngay cả thị trường nước ngoài cũng không biết rõ, cái tháp ngọc trai đó bán bốn mươi lăm đồng là hợp tình hợp lý, ngài Carl người ta cũng không có ý kiến, các người lại làm ầm ĩ lên trước.
Các người không muốn giúp người trong nhà à? Tiểu Đường vất vả khổ sở ký được đơn hàng ba trăm nghìn, cống hiến lớn như vậy, một câu khen ngợi cũng không có, còn bị đám ếch ngồi đáy giếng như các người nghi ngờ chất vấn, khiến cho đồng chí Tiểu Đường thất vọng đau khổ biết bao nhiêu?”
Bộ trưởng Ngưu ra oai phủ đầu, đánh cho nhóm ngoại thương một trận đau nhức.
Thật ra nhóm ngoại thương đã cử người đi tìm hiểu tình hình, biết Carl rất hài lòng với đơn đặt hàng này, cũng chẳng có bất mãn gì, bọn họ biết đã trách oan Đường Niệm Niệm, trong lòng cũng đang áy náy lắm.
“Là chúng tôi không hiểu tình hình, trách lầm đồng chí Tiểu Đường, hôm nào tôi làm chủ, lão Ngưu ông và đồng chí Tiểu Đường, còn cả lão Giải, cùng ăn một bữa cơm.”
Đầu bên kia điện thoại là chủ nhiệm Từ làm bên ngoại thương, cũng chính là người quyết định cuối cùng cho hội quảng giao nổi tiếng lần này, ông ta vô cùng tò mò về Đường Niệm Niệm chưa từng gặp, rất muốn gặp một lần.
“Ăn cơm thì không gấp, lão Từ ông không lo lắng về nhiệm vụ ngoại hối sao, tôi có một ý tưởng, Tiểu Đường là nhân tài trăm năm khó gặp, kỹ năng tiêu thụ không cần tôi phải nói nữa, Tiểu Đường còn nói được nhiều loại ngôn ngữ, còn thiết kế được, những hàng mỹ nghệ lần này ký với Carl đều do Tiểu Đường tự thiết kế, người phương Tây vô cùng thích.”
Miệng bộ trưởng Ngưu có hơi khô, cầm lấy ấm trà rót một ly lớn, tiếp tục nói: “Thượng Hải chúng ta là chủ lực bên ngoại hối, áp lực rất lớn, lão Từ cũng buồn đến trọc cả đầu, không thì hội quảng giao mùa thu chúng ta gan lớn thử một lần, để cho nhà máy hàng mỹ nghệ Mỹ Lệ của Tiểu Đường tham gia, nói không chừng sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra.”
“Nhưng nhà máy Mỹ Lệ ở Chư Thành, dù có ký được đơn đặt hàng một triệu cũng chẳng liên quan gì đến Thượng Hải.” Chủ nhiệm Từ nhắc nhở.
“Lão Từ ông không thể nhỏ nhen như vậy được, dù là Thượng Hải hay Chư Thành, đều là thịt trong nồi nhà mình cả, đứa nhỏ Tiểu Đường này nhất định có thể ở hội quảng giao lấy được thêm nhiều đơn đặt hàng nữa, đến lúc đó sức sản xuất của nhà máy Mỹ Lệ chạy theo không kịp, nhà máy Đông Phương của Thượng Hải chúng ta có thể hợp tác với nhà máy Mỹ Lệ!”
Bộ trưởng Ngưu nói ra mục đích của ông ấy, ở Thượng Hải không chỉ có nhà máy hàng thủ công mỹ nghệ Đông Phương thôi đâu, còn có cả mấy đơn vị nữa, đến lúc đó đều có thể hợp tác với nhau, chuyện kiếm tiền ngoại tệ cũng được tính vào Thượng Hải.
Thật ra cho dù ông ấy không nói, chủ nhiệm Từ cũng đã nghĩ tới, nhưng ông ta vẫn không thể đồng ý ngay, tỏ ý muốn họp bàn bạc.
“Ông nhanh chút đi, Tiểu Đường là nhân tài trăm năm khó gặp đấy, ông còn không nắm chặt thì sẽ bị người khác cướp đi.”
Bộ trưởng Ngưu cũng không phải mở miệng dọa suông, nhân tài giỏi như Đường Niệm Niệm, nếu bên Bắc Kinh biết, chắc chắn sẽ đưa ra điều kiện đãi ngộ tốt để đào góc tường, nhất định phải nhanh chóng ra tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-389.html.]
Bộ trưởng Ngưu nói chuyện điện thoại với chủ nhiệm Từ rất lâu, đều là vì muốn tranh giành một suất tại hội chợ quảng giao cho Đường Niệm Niệm.
Mãi cho tới khi chủ nhiệm Từ đồng ý, sẽ ưu tiên suy xét cho nhà máy mỹ nghệ Mỹ Lệ, ông ấy mới chịu cúp máy, cầm tách trà uống một hơi.
“Yên tâm đi, lão Từ nói sẽ mở một cuộc họp bàn bạc lại, gần như ổn thỏa rồi.”
Bộ trưởng Ngưu trấn an Đường Niệm Niệm, chủ nhiệm Từ có quyền quyết định cuối cùng, suất tham gia này có thể chắc chắn được bảy tám phần.
“Cảm ơn chú Ngưu.” Đường Niệm Niệm vô cùng cảm kích.
“Khách khí cái gì, chú không giữ cháu lại ăn cơm đâu, gần đây rất bận rộn.”
Bộ trưởng Ngưu thật sự bận, sản phẩm mới trong nhà máy dạo gần đây gặp trục trặc kỹ thuật, ngày nào ông ấy không tới bộ phận kỹ thuật thì cũng đang ở phân nhà máy, bận bù đầu.
Vẻ mặt lão Chương trở nên hổ thẹn, ông ấy thật sự không giỏi về động cơ chạy bằng hơi nước, nên không giúp được gì.
Nhưng ông ấy đã nghĩ cách liên hệ với bạn học tinh thông về động cơ chạy bằng hơi nước, đáng tiếc không liên lạc được, mấy năm qua quá loạn lạc, các bạn học đều mất liên lạc với nhau, thậm chí không biết đối phương có còn sống hay không.
“Chú Ngưu, có phải bộ phận kỹ thuật gặp rắc rối không?”
Đường Niệm Niệm hỏi.
Cô không quá rành động cơ chạy bằng hơi nước, nhưng cũng biết sơ sơ, cũng từng xem qua một số bộ sách chuyên ngành, có lẽ sẽ có thể giúp đỡ một chút.
Hai mắt của bộ trưởng Ngưu hơi sáng lên, vội vàng nói: “Tiểu Đường, cháu đi xem giúp chú với!”
Nói không chừng Tiểu Đường sẽ có cách thì sao?
“Chú Ngưu, cháu không rành động cơ chạy bằng hơi nước cho lắm, có lẽ sẽ không giúp được gì.” Đường Niệm Niệm nói thẳng trước, đỡ kỳ vọng vào cô quá cao rồi lại thất vọng.
“Không sao cả, cứ xem thử đi không sao.”
Bộ trưởng Ngưu an ủi, kéo cô tới phân xưởng.
Lão Chương cũng đi theo, bọn họ đi tới bộ phận kỹ thuật trước, toàn bộ kỹ sư đều đang ở đó, đầu tóc rối bời, quần áo nhăn nhúm, không có chút hình tượng nào cả.
“Bọn họ ăn uống đều ở trong nhà máy, còn tăng ca nhiều đêm.”
Bộ trưởng Ngưu giải thích.
Đường Niệm Niệm thầm bội phục, con người hiện tại, cho dù là công nhân bình thường hay là kỹ thuật viên khoa học, đều rực sáng ngọn nến cống hiến và tinh thần hy sinh, rất nhiều người đời sau không thể nào làm được.
Dù sao cô cũng không có, cô rất ít kỷ.