Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - Chương 324:
Cập nhật lúc: 2024-05-27 14:16:15
Lượt xem: 237
“Căn nhà này anh có thể tiếp tục ở, anh tới bờ bên kia rồi, tìm giúp tôi hai người.”
Đương nhiên Đường Niệm Niệm không phải khi không mà giúp anh ta, cô muốn tìm được cha mẹ ruột.
Kiếp trước, cha mẹ ruột của cô cũng bị Liễu Tịnh Lan và nhà họ Chu hại chết, kiếp này cô phải tìm được cha mẹ trước.
Đỗ Nhất Luân lập tức an tâm, ra sức gật đầu: “Cô gái cứ nói, tôi chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực đi tìm.”
“Đường Cảnh Lâm và Mục Anh Liên, người Thượng Hải, họ là vợ chồng, bốn năm mươi tuổi, họ có hai đứa con trai, đứa lớn 22, đứa nhỏ 20, có lẽ là mở công ty mậu dịch.”
Đường Niệm Niệm nói tình hình của cha mẹ, chỉ đáng tiếc trong tay cô không có hình của cha mẹ, chỉ có thể nói đại khái.
“Có phải là nhà họ Đường mở nhà máy in nhuộm không?” Đỗ Nhất Luân hỏi.
“Đúng.”
Đường Niệm Niệm gật đầu, trước đây quả thực nhà cô mở nhà máy in nhuộm, sau đó còn mở ngân hàng.
Đỗ Nhất Luân miên man, năm đó nhà họ Đường không tầm thường, có thể xếp vào top mười ở Thượng Hải, cô gái xinh đẹp trước mặt này chắc chắn có quan hệ với nhà họ Đường.
“Sau khi tôi gặp được vợ chồng Đường Cảnh Lâm, nên nói gì với họ?” Đỗ Nhất Luân hỏi.
“Bảo họ nghĩ cách tham gia hội quảng giao tháng mười nửa cuối năm, cứ nói Đường Niệm Niệm ở đó đợi họ.” Đường Niệm Niệm trả lời.
Cô đã nghĩ rồi, cô có thể đi qua đó tìm người, dựa vào thân thủ của cô, có lẽ có thể tới an toàn.
Nhưng bây giờ cô không muốn tới Hương Giang, phải xử lý xong nhà họ Chu, nhà họ Thẩm và nhà họ Phó, cô mới có thể an tâm đi xa.
Mà cơ hội duy nhất vợ chồng Đường Cảnh Lâm có thể tới chính là hội quảng giao một năm hai lần.
Bây giờ tuy hai bờ đã cắt đứt qua lại, nhưng hội quảng giao mỗi năm, thương khách nước ngoài đều sẽ tới giao dịch, Đường Cảnh Lâm mở công ty mậu dịch, chỉ cần ông tranh thủ, chắc chắn có thể lấy được giấy mời.
Cô cũng sẽ nghĩ cách lấy được suất tham gia hội quảng giao nửa cuối năm, tranh thủ gặp mặt cha mẹ.
Đỗ Nhất Luân hiểu ra, người tên Đường Niệm Niệm này chắc chắn chính là cô gái xinh đẹp trước mắt.
Nhìn tuổi của cô, có lẽ là con gái của vợ chồng Đường Cảnh Lâm?
“Cô gái yên tâm, chỉ cần tôi tới đó, chắc chắn sẽ chuyển lời tới vợ chồng Đường Cảnh Lâm.” Đỗ Nhất Luân đảm bảo.
“Anh tìm Mã Tam là có thể đi, lúc đi gọi vào số điện thoại này, tôi có thể đưa anh ra khỏi thành phố.” Đường Niệm Niệm lại đưa một tờ giấy.
Bây giờ Đỗ Nhất Luân đang bị người khác để ý, với cơ thể gà luộc này của anh ta, quá khó để ra khỏi thành phố.
Kiếp trước cô từng đọc hồi ký của Đỗ Nhất Luân, có nói về những gì đã trải qua năm đó, Đỗ Nhất Luân chỉ nói một câu –
“Kể từ khi tôi rời đi, mạng giống như sợi chỉ mành, một đường bôn ba trốn chạy, từ Thượng Hải chạy tới Bằng Thành, lại trốn tới Hương Giang, thập tử nhất sinh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-324.html.]
Hiển nhiên việc ra khỏi thành phố của anh ta không thuận lợi, có một số người không muốn anh ta sống.
“Cảm ơn, đại ân đại đức của hai người, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp!”
Đỗ Nhất Luân không từ chối, anh ta biết rõ, không ai giúp đỡ, anh ta rất khó rời khỏi Thượng Hải.
“Chúng ta trao đổi ngang giá, số tiền này tôi có thể đổi thành vàng giúp anh, anh muốn đổi bao nhiêu?”
Đường Niệm Niệm dứt khoát làm người tốt tới cùng, tiền Hoa Hạ không thể dùng ở bờ bên kia, vàng lại là đồng tiền chung.
“Không biết Mã Tam thu phí bao nhiêu?”
“Đi một chuyến một nghìn rưỡi.” Thẩm Kiêu trả lời.
Người khác là sáu trăm, nhưng không đảm bảo an toàn tới nơi, rất nhiều người đều sẽ ném người giữa đường, hoặc bán người tới những nơi bí mật đó.
Mã Tam thu phí một nghìn rưỡi, chắc chắn có thể đưa tới bờ Hương Giang.
“Vậy tôi đổi năm nghìn tệ vàng, được không?” Đỗ Nhất Luân hỏi.
“Được.”
Đường Niệm Niệm ra ngoài một chuyến, sau khi quay lại, cầm một túi nhỏ, bên trong là mười hai con cá vàng nhỏ, dựa theo giá thu mua của ngân hàng hiện giờ đổi.
“Rạng sáng ba ngày sau tôi xuất phát, tới lúc đó làm phiền cô gái rồi, còn có trong nhà kho tầng ba có hai cái rương, một cái là album ảnh của tôi và cha mẹ, còn có một cái là tranh vẽ trước đây của tôi, tôi không mang theo được, mong cô gái bảo quản giúp tôi, được không?”
Đỗ Nhất Luân hơi ngại, luôn là anh ta đưa ra yêu cầu, bản thân anh ta cũng cảm thấy có hơi quá đáng.
Nhưng anh ta thực sự hết cách rồi, album ảnh là hồi ức còn lại giữa anh ta và cha mẹ, còn có những bức tranh đó, cũng là tâm huyết của anh ta, anh ta thật sự không nỡ.
“Được, nhưng tranh trong rương đó, tôi lấy một nửa.”
Đường Niệm Niệm không làm việc không công, trong hồi ký của Đỗ Nhất Luân có nói, thứ anh ta nuối tiếc nhất chính là album ảnh và tranh vẽ trong ngôi nhà cũ ở Thượng Hải, đợi sau khi anh ta công thành danh toại, quay về chốn cũ, album ảnh và tranh vẽ đều không còn nữa.
Với giá trị khi đó của anh ta, nếu những bức tranh đó vẫn còn, chắc chắn đáng giá không ít.
Đỗ Nhất Luân hơi thụ sủng nhược kinh, ngại ngùng nói: “Cô gái, tôi ngay cả triển lãm tranh cũng chưa từng tổ chức, tranh của tôi không đáng tiền.”
Những bức tranh đó của anh ta, cho dù làm giấy chùi đ.í.t cũng chê thô cứng, cô gái này lấy có ích gì?
“Tôi biết một chút tướng thuật, nhìn tướng mặt của anh, giống như sao văn điển hạ phàm, sau này chắc chắn sẽ công thành danh toại, số tranh này sau này có lẽ sẽ có giá.” Đường Niệm Niệm nói rất thẳng thắn.
Cô không thích giả dối.
Đỗ Nhất Luân hơi kinh hãi, nói thật, ngày nào anh ta cũng soi gương, đều không phát hiện trên người mình có phong thái của sao văn điển, cô gái này nhìn ra kiểu gì?
Hơn nữa sao văn điển hạ phàm sao có thể sống thảm như anh ta chứ?
Đoán chừng anh ta là sao văn điển thảm nhất trong lịch sử nhỉ?