Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - Chương 322:
Cập nhật lúc: 2024-05-27 14:16:13
Lượt xem: 249
Nhưng anh ta hoàn toàn không ngờ, lại có người ra tay cứu một kẻ đi theo chủ nghĩa tư bản như anh ta.
Đỗ Nhất Luân giãy giụa nhiều năm trong vực sâu tăm tối, cuối cùng cũng cảm nhận được sự ấm áp và ánh nắng của nhân gian, anh ta không muốn c.h.ế.t nữa.
Anh ta phải cố gắng sống, bởi vì anh ta từng hứa với cha mẹ, bất kể khó khăn gian khổ cỡ nào, đều phải cố gắng sống sót, đến bờ bên kia tìm bác cả.
“Đỗ Nhất Luân? Đỗ trong Đỗ Mục, Nhất trong nhất nhị, Luân trong luân lý?”
Ánh mắt Đường Niệm Niệm kinh ngạc, hỏi rất chi tiết.
“Đúng vậy.”
Đỗ Nhất Luân gật đầu.
Đường Niệm Niệm nhìn tay của anh ta, thon dài trắng nõn, một đôi tay vô cùng xinh đẹp, nhìn một cái là biết là một nghệ thuật gia.
Kiếp trước, Đỗ Nhất Luân là họa sĩ nổi tiếng quốc tế, còn là tác giả của đầu sách bán chạy.
Cô còn biết Đỗ Nhất Luân độc thân cả đời, bởi vì sức khỏe anh ta không tốt, năm đó khi lén lút sang bờ bên kia, bị cảnh sát đường thủy phát hiện, trúng một viên đạn, suýt chút mất mạng.
May mà anh ta may mắn, được ngư dân của Hương Giang cứu, nhưng sức khỏe cũng tổn hại nghiêm trọng, khiến cho anh ta chưa tới sáu mươi tuổi đã qua đời.
Sau khi Đỗ Nhất Luân qua đời, tác phẩm của anh ta lên như diều gặp gió, thậm chí có một bức còn đấu giá tận mấy nghìn vạn trong hội đấu giá.
Ánh mắt Đường Niệm Niệm nóng rực lên, người đàn ông sa sút chán nản trước mắt này là máy in tiền hình người!
Đỗ Nhất Luân bị cô nhìn tới gò bó bất an, tay chân không biết đặt nơi nào, lẽ nào anh ta đã nói gì sai khiến ân nhân tức giận?
“Nhìn tay của anh, vẽ tranh có lẽ rất đẹp nhỉ?” Đường Niệm Niệm hỏi, cô phải xác nhận lại.
Nếu thật sự là Đỗ Nhất Luân cái máy in tiền đó, cô phải đầu tư một vố.
“Lúc nhỏ từng học, cũng tạm.”
Đỗ Nhất Luân nói chuyện rất thản nhiên, nhưng tấm lưng gầy yếu lại thẳng tắp, gương mặt tái nhợt hiện ra ngạo nghễ, rõ ràng vẽ tranh là điểm anh ta đắc ý nhất.
Đường Niệm Niệm yên tâm, lại khôi phục gương mặt vô cảm, hỏi: “Anh nói anh là người theo chủ nghĩa tư bản, vì sao không đến nông trường? Căn nhà này còn có thể giữ được?”
Với thân phận như Đỗ Nhất Luân, cho dù có người bảo vệ, cũng không thể sống thoải mái như vậy được.
“Quả thực tôi là người theo chủ nghĩa tư bản, nhà tôi có sáu bất động sản ở Thượng Hải, năm cái còn lại đều sung quỹ rồi, chỉ còn lại căn này, hơn nữa khi cha mẹ tôi đang kháng chiến, từng giúp một số người, có một số đã hi sinh, một số còn ở bộ phận trọng yếu, đã giúp đỡ chút ít.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-322.html.]
Đỗ Nhất Luân nhẹ nhàng giải thích, trong phòng khách chỉ có hai cái ghế tàn, anh ta bảo Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu ngồi, còn mình đứng.
Đường Niệm Niệm nhất quyết đưa ghế cho anh ta ngồi, dù sao cũng là máy in tiền hình người, phải đối tốt với anh ta một chút, cô thì tùy tiện lau bậc thềm, ngồi xuống.
Thẩm Kiêu cũng không muốn ngồi ghế mục chân, ngồi bậc thềm cùng cô.
“Nếu họ đã ở bộ phận trọng yếu, sao không gỡ mũ giúp gia đình anh?” Đường Niệm Niệm khó hiểu hỏi.
Nghe ra cha mẹ Đỗ Nhất Luân là người yêu nước, còn giúp nhiều người như thế trong thời kỳ chiến tranh, có lẽ không tới mức xui xẻo chứ?
Đỗ Nhất Luân cười khổ nói: “Bây giờ bản thân họ cũng khó giữ mình, có thể giữ được căn nhà này đã tận lực rồi. Hơn nữa nếu không phải họ ra mặt, tôi và cha mẹ chắc chắn phải bị đày đến nông trường xa xôi.”
Tuy ở Thượng Hải rất khổ, nhưng tới nông trường càng khổ, gần như có đi không có về, c.h.ế.t là chắc.
Sức khỏe của cha mẹ vốn đã yếu, ở lại Thượng Hải còn không chống chọi được, anh ta không dám tưởng tượng, sau khi tới nông trường, cha mẹ sẽ chịu dày vò như thế nào, ít nhất ở Thượng Hải, cha mẹ mất vẫn xem như có thể diện, không chịu giày vò quá lớn.
Đường Niệm Niệm hiểu, bảo anh ta nói tiếp.
“Sau khi cha mẹ tôi mất, vốn dĩ tôi sẽ bị đày xuống nông trường…”
Đỗ Nhất Luân trào phúng cười, khi đó anh ta đã chuẩn bị sẵn rồi, bất kể đày đi đâu cũng được, cha mẹ đã mất rồi, lòng anh ta như tro tàn, cho dù tới nông trường Tây Bắc anh ta cũng không sao.
Nhưng không ngờ trời không tuyệt đường người, ông trời vẫn giữ cho anh ta một cơ hội sống.
“Người ở bộ phận liên quan thông báo tôi mấy lần, nói sẽ cử tôi xuống, tôi đã đóng gói sẵn hành lý rồi, có thể xuất phát bất cứ lúc nào, thế mà đã đợi suốt năm năm rồi.”
Đỗ Nhất Luân nói tới chuyện này, có hơi dở khóc dở cười.
“Tại sao lại thay đổi ý?” Đường Niệm Niệm cũng rất tò mò.
“Có liên quan tới ngoại hối, trước giải phóng, bác cả tôi đã sang bờ bên kia, luôn định cư ở đó, mấy năm nay, gia đình tôi đều dựa vào bác cả một năm gửi hai lần tiền sống qua ngày, chưa từng cắt.”
Đỗ Nhất Luân giải thích nguyên nhân, còn nói năm năm trước, vốn dĩ anh ta phải bị đày xuống, vừa hay lãnh đạo ở ban ngoại hối tới đưa tiền và phiếu ngoại hối cho anh ta, biết được chuyện anh ta sắp bị đày xuống.
“Tôi nói với ông ấy, sau này đừng tới đưa tiền nữa, bởi vì tôi sắp bị đày xuống rồi, hộ khẩu cũng sẽ chuyển đi, sau khi lãnh đạo đó nghe xong, không nói gì đã đi, nhưng sau đó không có ai tới nhắc tới chuyện đày xuống nữa, tôi đoán có lẽ có liên quan tới ngoại hối.”
Đỗ Nhất Luân cũng suy đoán, chắc chắn bên trên sẽ không vô duyên vô cớ tha cho anh ta, điều duy nhất có thể khiến họ thay đổi ý chính là ngoại hối trân quý.
Đường Niệm Niệm gật đầu, cô cũng cảm thấy chính là vì ngoại hối.
Ngoại hối của quốc gia thập niên sáu mươi bảy mươi vô cùng quý giá, nghĩ đủ mọi cách kiếm ngoại hối, còn phân nhiệm vụ kiếm ngoại hối cho mỗi thành phố, tuy tiền gửi của người nhà hoa kiều không nhiều, nhưng tích tiểu thành đại, cũng là một nguồn kiếm ngoại hối quan trọng.
Bác cả của Đỗ Nhất Luân, hai mươi mấy năm kiên trì gửi tiền về, cộng lại cũng là con số không nhỏ, ban ngoại hối Thượng Hải chắc chắn không nỡ để Đỗ Nhất Luân rời đi, còn đi kiếm ngoại hối cho thành phố khác, cho nên mới nghĩ cách giữ anh ta lại.