Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - Chương 316:
Cập nhật lúc: 2024-05-27 07:15:11
Lượt xem: 202
“Cảm ơn ông!”
Bé trai nín khóc tươi cười, mắt sáng lấp lánh, cậu thích Tôn Ngộ Không nhất, tuy không quay được rồng rất tiếc, nhưng có Tôn Ngộ Không cũng rất tốt.
Hơn nữa bạn học của cậu đều chưa từng quay được rồng.
Ông bác múc một muỗng nước đường từ trên lò ra, bắt đầu vẽ tranh theo trình tự trên tấm bảng giống như bạch ngọc, nước đường giống như sống, rất nhanh đã vẽ ra một Tôn Ngộ Không, nước đường gặp lạnh liền đông đặc, định hình, cắm thêm một que trúc lên, giống như một bức tranh đường tinh xảo bắt mắt.
Bé trai vui vẻ rời đi, tay trái là một đóa hoa, tay phải là Tôn Ngộ Không.
“Ông ơi, cháu cũng muốn vẽ!”
Bạn nhỏ khác thi nhau hô hoán, trả tiền cho ông bác, lần lượt bắt đầu quay đĩa, nhưng mọi người đều không quay được rồng, lợi hại nhất cũng chỉ là Tôn Ngộ Không, ông bác luôn cười híp mắt, rất có kiên nhẫn.
Đường Niệm Niệm đợi các bạn nhỏ quay xong hết, lúc này mới đi tới, trả cho ông bác năm hào, dọa ông bác giật mình, một ngày ông ấy không kiếm được nhiều tiền như vậy.
“Cô gái, trả dư tiền rồi, quay một lần hai xu thôi!”
Ông bác trả năm hào lại cho Đường Niệm Niệm, còn chỉ vào đĩa quay bên cạnh, bảo cô quay.
“Ông trực tiếp vẽ một con rồng và một con phượng hoàng cho cháu!”
Đường Niệm Niệm bình tĩnh nói, nhưng bởi vì gương mặt không xúc cảm của cô, giọng nói cũng lạnh, ông bác nghe xong có hơi sợ, tưởng cô giận, cơ thể không khỏi run lên, không dám lên tiếng, cũng không dám lấy tiền, tay cứng đơ trong không trung, bầu không khí rơi vào ngượng ngập.
Ba giây trôi qua.
Ông bác cảm thấy giống như đã qua một năm, ông ấy không mỏi tay mà ngày càng hoảng hơn.
Cô gái sinh đẹp này giống như muốn g.i.ế.c người, khiến ông ấy nhìn tới ê răng.
“Cô gái, hay là cô lười quay?”
Ông bác lấy hết dũng khí, vẫn không dám thu tiền.
Cái sạp nhỏ này của ông ấy không dễ dàng, nếu cô gái xinh đẹp này đi báo cáo ông ấy thu phí bừa bãi, sạp hàng nuôi sống cả nhà của ông ấy sẽ đi tong mất.
“Bảo ông vẽ thì vẽ!”
Đường Niệm Niệm hơi thiếu kiên nhẫn, bàn quay này có thể quay được rồng và phượng hay không, trong lòng ông cụ này không rõ sao?
Loại mánh khóe này cô đã biết từ kiếp trước rồi, mặc kệ ai quay, cũng không thể quay được rồng và phượng, trừ phi chủ sạp muốn cho bạn quay được.
Bởi vì kim chỉ của bàn quay làm từ sắt, trong quá trình quay, chỉ cần ông cụ này dùng nam châm khống chế, kim chỉ chỉ ở đâu tùy thuộc vào ông cụ hết.
Bé trai trước đó rõ ràng đã quay được rồng rồi, nhưng kim chỉ lại giật lùi một chút, chính là do ông cụ này điều khiển, Đường Niệm Niệm đã sớm nhìn thấu rồi, nhưng cô lười so đo, chuyện mấy hào bạc, không xứng để cô phí tâm phí sức.
Ông cụ run rẩy, không dám thở mạnh, lập tức bỏ năm hào vào túi, sau đó lưu loát vẽ.
Tuy rồng và phượng rất khó vẽ, nhưng có sự kích thích của năm hào, ông cụ vẫn rất nguyện ý vẽ, sau mười phút, một con rồng và phượng sinh động như thật đã vẽ xong.
Đường Niệm Niệm đưa rồng cho Thẩm Kiêu, cô cầm phượng, thế này gọi là long phượng trình tường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-316.html.]
Cát tường biết bao!
“Cô gái, tiền này?”
Ông cụ thấp thỏm bất an lấy năm hào ra, ông ấy thật sự không dám thu, ông ấy muốn nói hay là trả một hào thôi, nhưng còn chưa lên tiếng, Đường Niệm Niệm lại lấy ra năm hào, nhét tới.
Ông cụ này tay nghề rất tốt, năm hào quả thực hơi ít, phải trả một tệ.
“Ài…dư rồi!”
Ông cụ giật nảy mình, ông ấy không có ý này!
Nhưng đợi ông ấy phản ứng lại đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Đường Niệm Niệm đâu nữa, nhìn hai tờ năm hào trong tay, ông cụ dở khóc dở cười, nhưng rất nhanh lại rất vui vẻ.
Cô gái xinh đẹp này ăn mặc thời thượng, còn đeo đồng hồ, chắc chắn không thiếu tiền, chắc sẽ không đi báo cáo một ông già như ông ấy đâu nhỉ?
Chẳng trách buổi sáng thức dậy mắt trái không ngừng giật, quả nhiên phát tài to rồi!
“Trên trời rơi xuống một em gái Lâm…”
Ông cụ vui vẻ ngâm nga khúc ca, còn đến sạp bên cạnh ăn một bát mì trộn dầu hành xa xỉ, một hào một bát, trước đây ông ấy không nỡ ăn, hôm nay phải ăn một bát đã thèm.
Long phượng trình tường không bao lâu đã bị Thẩm Kiêu ăn hết, trên đường họ còn gặp sạp hàng bán bánh vuốt hổ, kiếp trước Đường Niệm Niệm luôn muốn ăn, nhưng loại đồ ăn vặt xa xưa này chỉ có thể mua được ở các khu hẻm cũ, cô bận rộn công việc, không có thời gian đi mua.
Vì vậy bánh vuốt hổ trở thành chấp niệm trong lòng cô, luôn muốn tìm thời gian nào đó đi nếm thử có hương vị gì.
Bánh vuốt hổ
“Năm xu một cái, cô gái muốn mấy cái?”
Chủ sạp là một thím niềm nở, để mái tóc ngắn ngang tai, gương mặt tươi cười, nhiệt tình mời gọi.
“Hai cái!”
Đường Niệm Niệm lấy một hào ra, thím dùng giấy gói hai cái, mới vừa ra lò chưa lâu, còn hơi ấm, tỏa ra mùi thơm nhẹ độc hữu của lúa mì được nướng chín.
Ngửi vào khá thơm, hơn nữa sở dĩ bánh vuốt hổ này có cái tên này là bởi vì sau khi nướng ra, hình dạng giống như vuốt hổ, thực ra chính là bánh mì nướng.
Đường Niệm Niệm cắn một miếng, vừa khô vừa thơm, còn có hơi nhạt, mùi vị rất ngon, nhưng không phải gu của cô.
Trước giờ cô không thích ăn đồ khô, nghẹn cổ.
Chỉ ăn một miếng, Đường Niệm Niệm liền cho Thẩm Kiêu, cô nuốt không trôi.
Thẩm Kiêu đồ tới là nhận, dạ dày anh lớn, cũng không kén ăn, cái gì cũng có thể ăn hết, hai cái bánh vuốt hổ khô rang, anh ăn mấy miếng là hết, lại uống thêm hơn nửa bình nước.
Tuyệt đối là người bạn trai tiêu chuẩn trong mọi hoàn cảnh, sau này không cần lo lắng nhà thừa đồ ăn nữa.
“Tề thiên đại thánh Tôn Ngộ Không, giáng yêu trừ ma hiển thần thông, cấp cấp như ý Kim Cô bổng, ba lần giận đánh Bạch Cốt Tinh…”
Phía xa truyền tới tiếng rao hàng vang dội của một người đàn ông, còn có tiếng kinh ngạc của mấy đứa trẻ, thu hút Đường Niệm Niệm.