Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - Chương 304:
Cập nhật lúc: 2024-05-27 07:14:56
Lượt xem: 266
"Xin tổ chức yên tâm, chúng tôi bảo vệ nhân chứng rất tốt, không để anh ta chịu một chút khổ nào!"
Tú Nhi lầu ba con mắt lóe sáng như sao, trên gương mặt gầy gò tỏa ra ánh sáng thánh khiết, chỉ có được người khác tin cậy nhờ vả mới có trạng thái tinh thần sung mãn như thế.
"Anh là đồng chí ưu tú nhất!"
Thẩm Kiêu không tiếc lời tán dương.
Anh cảm thấy, nói chuyện với người bị bệnh tâm thần thoải mái hơn rất nhiều, qua lại không có áp lực chút nào.
Tú Nhi lầu ba sáng mắt lên, tinh thần tràn trề đến mức có thể PK siêu nhân cùng Spider-Man hợp thể.
Thẩm Kiêu mở cửa sắt ra, dưới sự dẫn đường của Tú Nhi lầu ba, thuận lợi đến trụ sở bí mật.
Đẩy cửa ra, lại giật tấm vải bạt nặng nề ra, một góc ánh sáng yếu ớt b.ắ.n ra, Tú Nhi lầu ba thần bí vẫy vẫy tay, bảo Thẩm Kiêu đi vào cùng anh ta.
Thẩm Kiêu tiến vào, một cỗ mùi hôi và m.á.u tanh xen lẫn, còn có mùi nấm mốc phức tạp, đập vào mặt, anh nín thở, chui vào trong 'Trụ sở bí mật', thấy được Chu Tư Nhân đã không còn hình người.
Chu Tư Nhân bị trói gô trên ghế, dáng vẻ so với mười ngày trước đưa tới tưởng như hai người, không nói khoa trương chút nào, quỷ còn thanh tú hơn anh ta ba phần.
Hiện tại, trên người Chu Tư Nhân không có nửa điểm khí chất cuồng ngạo của tam công tử nhà họ Chu, tướng mạo và ánh mắt cũng thay đổi.
Nhìn thấy Thẩm Kiêu, Chu Tư Nhân cũng không có phản ứng, mà là vô thức quay đầu qua, rút cổ lại, sợ bị đánh.
"A a a..."
Chu Tư Nhân ánh mắt sợ hãi, phát ra thanh âm mơ hồ không rõ.
"Báo cáo, anh ta rất không thành thật nên chúng tôi đã trừng trị anh ta một số hình phạt nho nhỏ!"
Tú Nhi lầu ba giải thích nguyên nhân trên người Chu Tư Nhân đầy thương tích, dùng từ ngữ vô cùng chuẩn xác đúng chỗ.
Thẩm Kiêu thấy được vết thương cũ mới trên người Chu Tư Nhân, đa số là vết thương do roi, còn có vết bỏng do ngọn nến tàn thuốc, cùng vết thương do bị căn... Xem ra trong mười ngày này, Chu Tư Nhân trôi qua rất đặc sắc.
"Đối xử với kẻ địch phải như là hàn băng, làm rất tốt!"
Thẩm Kiêu ra sức khích lệ, chỉ cần Chu Tư Nhân còn một hơi là được rồi.
Tú Nhi lầu ba kiêu ngạo mà ưỡn thẳng lồng ngực, con mắt còn sáng hơn kim cương.
Mái nhà truyền đến động tĩnh, một người chui xuống, là Tú Nhi lầu bốn.
"Tú Nhi, anh đến thăm tôi hả?"
Vừa rơi xuống đất, Tú Nhi lầu bốn liền hỏi, mắt nhìn chằm chằm Thẩm Kiêu.
"Tổ chức ban thưởng, các anh làm rất tốt!"
Thẩm Kiêu móc hết kẹo sữa trong túi ra, hơn hai cân, đều kín đáo đưa cho hai Tú Nhi.
Anh cởi dây thừng cho Chu Tư Nhân, "Tổ chức cử tôi tới đón nhân chứng!"
"Cảm ơn tổ chức đã tin tưởng, về sau có gì cần, tôi thề sống c.h.ế.t cống hiến sức lực!"
Tú Nhi lầu ba lập tức đứng thẳng, giống như tuyên thệ, biểu cảm kiên định lạ thường.
"Thắng lợi!"
Thẩm Kiêu cũng đứng nghiêm, chào một cái.
"Thắng lợi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-304.html.]
Thần sắc của hai Tú Nhi càng thêm kích động, trong mắt còn đong đầy nước mắt, đưa mắt nhìn Thẩm Kiêu rời đi, ngay cả kẹo sữa cũng quên ăn.
Thẩm Kiêu dẫn theo Chu Tư Nhân, nhanh chân rời đi, lúc đi xuống lầu dưới, quay đầu nhìn lên trên, nhìn thấy bốn con mắt lóe sáng trong bóng tối, hai Tú Nhi còn đang đưa mắt nhìn anh.
Anh vẫy vẫy tay, trèo qua bức tường.
Hai Tú Nhi này chấp hành rất tốt, còn tốt hơn người bình thường, về sau nghĩ biện pháp đưa bọn họ ra, giúp đỡ Niệm Niệm.
Thẩm Kiêu mang theo Chu Tư Nhân đến vùng ngoại thành Chư Thành, hiện tại là hai giờ sáng, trên đường cái lạnh lẽo vắng vẻ, một bóng người cũng không có.
Anh ném Chu Tư Nhân ở trên đường cái.
"A a a..."
Chu Tư Nhân lăn mấy vòng trên đường cái, sợ hãi ôm chặt đầu, cuộn thành một đoàn, thân thể run lẩy bẩy.
Thẩm Kiêu đi đến trước mặt anh ta, nhìn từ trên cao nhìn xuống, Chu Tư Nhân một mực ôm đầu, trên người tỏa ra mùi hôi thối, miệng vết thương trên người anh ta không được xử lý kịp thời, đã hoại tử.
Quan sát Chu Tư Nhân một hồi, Thẩm Kiêu liền lên xe rời đi.
Anh không lo lắng Chu Tư Nhân giả điên, thậm chí còn hi vọng kẻ này là giả vờ, một người ngày xưa là con cưng của trời, đột nhiên biến thành phế nhân, loại chênh lệch to lớn này chỉ có Chu Tư Nhân lúc tỉnh táo mới có thể thống khổ vạn phần, mới chịu tra tấn.
Điên rồi ngược lại khiến Chu Tư Nhân không cần đối mặt với tình cảnh hỏng bét nữa, anh ta được hời rồi.
Xe rời đi, dần dần đi xa, Chu Tư Nhân một mực co ro, không dám thả lỏng.
Qua hồi lâu, anh ta mới chậm rãi duỗi người ra, nhìn bốn phía, hoàn cảnh lạ lẫm khiến anh ta càng thêm sợ hãi, lại cuộn mình thành một đoàn, thân thể cũng run rẩy vô cùng, anh ta lúc này, hoàn toàn mất hết ngạo khí của công tử nhà họ Chu, chỉ là một kẻ tàn phế thần trí mơ hồ.
Thẩm Kiêu lái xe trở về quân đội, như thường lệ trở về ký túc xá đi ngủ, không ai biết anh đi Chư Thành.
Trời đã sáng, anh rời giường rửa mặt, trên đường đi gặp không ít người.
Sau khi rửa mặt xong, Thẩm Kiêu liền ra cửa, gặp người liền nói muốn về Chư Thành gặp đối tượng.
Ông cụ Chu nhận được tin tức của cháu trai Chu Tư Nhân là chuyện hai ngày sau, ông ta còn đang ở Đường Thôn, công an Chư Thành gọi điện thoại đến ủy ban Đường Thôn, thông báo cho ông ta đã tìm được Chu Tư Nhân rồi.
"Bây giờ tôi vào thành!"
Tâm tình của ông cụ Chu đè nén mấy ngày nay lập tức tốt lên, hưng phấn quá mức khiến ông ta không để ý đến giọng điệu chần chừ của cục trưởng Quan ở đầu dây bên kia.
"Lãnh đạo, xin ngài chuẩn bị tâm lý cho tốt, tình hình của đồng chí Chu Tư Nhân không tốt cho lắm."
Cục trưởng Quan nhắc trước, tránh cho ông cụ Chu nhìn thấy cháu trai thê thảm lại không chịu nổi, lập tức tăng xông mà chết.
"Tư Nhân làm sao? Anh cứ nói thật, tôi chịu được!"
Ông cụ Chu trong lòng lộp bộp, nỗi vui sướng không còn sót lại chút gì.
Chẳng lẽ Tư Nhân bị thương rồi?
"Lãnh đạo, đồng chí Chu Tư Nhân cậu ấy... Cậu ấy bị người ở vùng ngoại thành coi như kẻ lang thang mà đưa tới, cậu ấy... Tình huống của cậu ấy thật sự không tốt, bây giờ đang chữa bệnh ở bệnh viện, cụ thể tôi cũng không rõ lắm."
Cục trưởng Quan nói một nửa giữ một nửa, ông ấy cũng không muốn hứng chịu lửa giận của ông cụ Chu.
"Bệnh viện nào? Bây giờ tôi đi qua!"
"Bệnh viện nhân dân, bây giờ tôi đang ở bệnh viện."
"Tút."
Điện thoại cúp, nghe tiếng tút tút trong loa, cục trưởng Quan thở dài, ông ấy rầu muốn chết.