Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - Chương 300:

Cập nhật lúc: 2024-05-27 07:14:51
Lượt xem: 227

Cuối cùng cũng đào thông hang động, người trong thôn vừa mệt lại vừa vui, mặc dù mệt nhưng lại kiếm được tới bốn đồng.

Thật ra ông cụ Chu cũng đang cố gắng chống đỡ, ông ta cả đường bôn ba đến Chư Thành, chưa từng nghỉ ngơi, lại còn chạy ngay tới Đường Thôn, chịu đựng một ngày ở trên núi, thể lực đã tiêu hao nghiêm trọng.

Nghe thấy đã đào thông, ông ta lập tức lên tinh thần, nhanh chân bước tới hang động.

“Lãnh đạo, bình tĩnh đừng vội, trước tiên phải phái người vào xem đã!”

Ông cụ Chu bị cấp dưới ngăn lại, còn chưa biết tình hình trong động như thế nào.

Mấy tên cấp dưới vào hang động, chỉ vào khoảng 50m đã thấy một đống đá chất như núi, bọn họ nhìn thấy có tay chân lộ ra, trong không khí còn có mùi m.á.u tanh nồng nặc.

Lòng bọn họ bỗng nhiên chìm xuống, xem ra Chu Tư Minh lành ít dữ nhiều.

“Tư Minh ở bên trong à?”

Bọn họ vừa ra tới, ông cụ Chu đã vội vã hỏi.

“Có, nhưng tình hình không được tốt lắm.”

Cấp dưới do dự một chút rồi mới nói thật, cơ thể ông cụ Chu lung lay, cố gắng chống đỡ, nhanh chân vào hang động, sau khi nhìn thấy có người bị đá đè, hai mắt ông ta tối sầm, may được người khác đỡ lấy.

“Nhanh, kéo người ra!”

Giọng nói của ông cụ Chu cũng run rẩy, giờ này phút này, ông ta chỉ mong cháu trai còn sống.

Không đợi ông ta ra lệnh, những người khác đã bắt đầu làm, nửa tiếng sau, tám người đều được kéo ra.

Họ nằm lộn xộn khắp nơi, người thì ngửa mặt, người thì nằm sấp.

Ông cụ Chu kéo lấy người ở gần nhất, lật lên nhìn thử, là Liễu Kháng Nhật, đã không còn thở.

Nét mặt Liễu Kháng Nhật đầy sợ hãi, ánh mắt vô cùng phức tạp, hối hận, sợ sệt, thống hận…Thi thể ông ta lạnh như băng, tất nhiên đã tắt thở từ lâu.

“Cậu cả ở đây!”

Có một cấp dưới tìm được Chu Tư Minh, nhưng khi ông ta đưa tay dò xuống mũi, nét mặt lại trở nên khó coi.

Trong lòng ông cụ Chu rơi lộp độp, chưa hỏi đã chạy qua ngay, bàn tay mò đến cổ của Chu Tư Minh, ông sờ lên, mạch không còn đập, cơ thể cũng đã lạnh.

“Tư Minh!”

Ông cụ Chu đau buồn kêu lên, nước mắt rơi đầy mặt.

Mặc dù ông ta coi trọng Chu Tư Lượng nhất, nhưng Chu Tư Minh cũng là cháu trai mà ông ta yêu thương.

Rõ ràng mười ngày trước cháu trai ông ta còn đang nhảy nhót tưng bừng, chớp mắt cái t.h.i t.h.ể đã lạnh như băng, trên người toàn là vết thương, m.á.u thịt bê bết, cháu trai ông ta thích sạch sẽ như vậy, trên người không để dính chút bụi nào, bây giờ lại c.h.ế.t chật vật như vậy.

Ông cụ Chu ôm t.h.i t.h.ể của cháu trai, im lặng rơi nước mắt, cấp dưới ở bên cạnh cũng không dám khuyên nhủ, còn sáu người đã c.h.ế.t kia, bây giờ chẳng có ai quan tâm tới.

“Tra cho tôi, nhất định phải tra ra ai đã hại Tư Minh!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-300.html.]

Ông cụ Chu cũng không đau lòng được bao lâu, vẻ mặt và giọng nói đều nghiêm khắc ra lệnh, nhất định phải điều tra kỹ càng chuyện hang động bị sập.

Đại đội trưởng cúi đầu, lông mày đã vặn thành một nhúm, rõ ràng là do sét đánh sập, có cái gì để tra chứ, nếu để ông ấy nói thì chính là do cậu chủ họ Chu kia tự đi tìm đường c.h.ế.t thôi.

Không sung sướng ở Bắc Kinh, lại chạy lên núi tìm chết, ngày có mưa giông còn muốn lên núi, không phải tự tìm đường c.h.ế.t thì là gì?

Dưới sự hỗ trợ của người dân trong thôn, tám bộ t.h.i t.h.ể được khiêng xuống núi, bày ngay ngắn trong phòng liệm của Đường Thôn.

Đêm đã rất khuya, tất cả mọi người đều mệt muốn chết, trong thôn không có nhiều phòng trống như vậy, nhóm ông cụ Chu chỉ có thể về công xã ở.

Ngày hôm sau, người Đường Thôn cũng dậy rất trễ, tối hôm qua mệt muốn chết, hơn nữa thoáng cái đã có nhiều người c.h.ế.t như vậy, trong lòng mọi người đều rất sợ hãi.

Đường Niệm Niệm bị bà cụ Đường lớn giọng đánh thức, cô ngồi trên giường nghe bà cụ kinh ngạc nói chuyện.

“Có trong hang động thật sao? Đều đã c.h.ế.t hết rồi? Nghiệp chướng mà, hang động đang tốt sao lại sập cơ chứ!”

Bà cụ Đường niệm vài tiếng a di đà phật, chỉ cảm thấy xúi quẩy, trên núi thoáng cái đã có tám người qua đời, phong thủy đang tốt của Đường Thôn cũng bị phá hủy.

“Bị đá đập chết, chồng tôi tối hôm qua còn đi tăng ca cơ, tận mắt thấy, quá thảm rồi, đầu cũng bị đập bể!”

“Đang êm đẹp sao mấy người đó lại chạy vào trong hang động làm gì? Bị quỷ mê hoặc à?”

“Suỵt, nói nhỏ thôi, có khi là vậy thiệt, dù sao hang động kia cũng rất kỳ quái, nếu không sao mấy con rắn độc đó chỉ chọn bò vào cái hang động kia thôi chứ? Sao sấm chỉ đánh vào mỗi chỗ đó?”

“Nếu Diêm Vương đã muốn cô c.h.ế.t vào canh ba thì chẳng tránh được tới canh năm đâu, tuổi thọ của những người kia đã cạn rồi!”

“Lão già tới từ Bắc Kinh kia còn nói muốn tra thật kỹ, cái này còn phải tra à, đi bắt quỷ sao?”

Mấy người phụ nữ tụ tập trong nhà họ Đường, họ vừa cắn hạt dưa, vừa trò chuyện tám nhảm, cả đám đều mặt mày hớn hở.

Vì được nhiều chuyện, bà cụ Đường hẹp hòi còn cố ý bày một đĩa hạt dưa chiêu đãi.

“Những chuyện này, không liên quan gì đến chúng ta, tiền công ngày hôm qua khi nào mới phát đây?” Điều bà cụ Đường quan tâm nhất là tiền lương, bà ấy cũng không muốn làm không công.

Hôm qua cả nhà bà ấy đều làm việc, bà ấy và lão đại còn có hai cô con dâu, được tới tám đồng lận đó.

“Đúng nhỉ, tiền lương còn chưa phát, để tôi đến hỏi đại đội trưởng!”

“Tôi cũng đi hỏi, chồng tôi tối qua còn làm thêm giờ, có nói sẽ cho thêm hai đồng.”

Mấy người phụ nữ không cắn hạt dưa nữa, vội vã chạy đi tìm đại đội trưởng.

Cửa nhà đại đội trưởng bị người dân chen lấn, đều đến để hỏi tiền lương, bọn họ sợ ông Chu sẽ chạy về Bắc Kinh, số tiền kia liền gà bay trứng vỡ.

“Gấp cái gì, lãnh đạo ở Bắc Kinh còn lấp l.i.ế.m chút tiền lương của mọi người sao? Mọi người thông cảm một chút cho lão lãnh đạo, cháu trai người ta vừa xảy ra chuyện, bây giờ nhất định vô cùng đau lòng, đợi hai ngày nữa rồi hỏi lại.”

Đại đội trưởng dùng lời hay ý đẹp để xoa dịu người trong thôn.

“Vậy đợi thêm hai ngày, đội trưởng, anh phải để ý đó nha, đều là tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi.” Người dân trong thôn miễn cưỡng đồng ý.

Đại đội trưởng luôn miệng đồng ý, dù người trong thôn không dặn, ông ấy chắc chắn cũng sẽ để ý tới.

Loading...