Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - Chương 292:
Cập nhật lúc: 2024-05-26 06:32:41
Lượt xem: 204
Đại đội trưởng vội nói: “Lãnh đạo nói đúng, hiện tại trời nóng, rắn độc trên núi đều chạy ra ngoài, có cả rắn cạp nong, rắn ngũ bộ, cắn một cái là toi mạng, đại đội chúng tôi có một cậu trai, lúc lên núi đốn củi thì bị rắn độc cắn, chân bị tàn tật, mắt cũng mù một nửa, kịch độc đấy!”
Ông ấy cố ý nói nghiêm trọng một chút, thật sự không muốn đêm khuya còn lên núi tìm người, ông ấy sắp mệt c.h.ế.t rồi, hiện tại chỉ muốn về nhà ngủ mà thôi.
Còn về sống c.h.ế.t của đám người Chu Tư Minh, đại đội trưởng không hề quan tâm, cũng không phải con của ông ấy, c.h.ế.t thì c.h.ế.t thôi.
Dù sao ông ấy cũng đã báo với công xã, ông ấy sẽ không chịu trách nhiệm.
“Thật sự có rắn độc sao?” Có người không tin.
Bọn họ đi vòng quanh núi một ngày trời cũng không thấy một con rắn nào, đại đội trưởng Đường này đang dọa bọn họ sao?
“Lãnh đạo à, hoàn toàn chính xác đấy, trên núi có rất nhiều rắn độc, không cẩn thận một chút là sẽ bị rắn cắn ngay, lừa anh tôi cũng không được lợi gì!”
Đại đội trưởng cố kiềm lại cảm giác muốn trợn mắt, giọng điệu không tốt lắm.
“Đó là cái gì vậy?”
Có người kêu lớn, giọng nghe vô cùng sợ hãi.
Mọi người đều đồng loạt quay qua nhìn theo hướng ngón tay người kia chỉ, lập tức sởn tóc gáy, da đầu tê rần.
Trên đỉnh cửa hang, thế mà lại vô số rắn lớn rắn bé đang bò, ngẩng cao đầu, lè lưỡi ra, có con dài hơn hai mét, có con bự như cánh tay trẻ em, có con chỉ dài một mét, xanh biếc, còn có con có những vòng bạc quấn quanh cơ thể, vô cùng xinh đẹp.
Những con rắn này, hoặc là cuộn tròn lại, không thì treo nửa người trên cây, dáng ngồi dáng nằm đều không hề giống nhau, nhưng có một điều tương đồng, là chúng đều quay đầu về phía bọn họ, đồng tử dựng thẳng lạnh lẽo, lưỡi rắn khiếp người.
Một, hai, ba... Bốn, năm, sáu... Má ơi!
Phải có ít nhất trăm con rắn!
Còn đều là đầu hình tam giác!
Sao lại đột nhiên có nhiều rắn độc xuất hiện ở đây thế này?
“Đừng... Đừng, đừng, đừng... Đừng nhúc nhích... Rắn không nhúc nhích... Chúng ta cũng không, không, không nhúc nhích...”
Giọng đại đội trưởng run tới nỗi lắp bắp, hai cái đùi run bần bật, nhưng vẫn không quên trọng trách của mình, cố hết sức nhắc nhở những người tới từ thành phố này tuyệt đối không được trêu chọc tới mấy cụ tổ rắn này!
Mẹ ơi, Đường Mãn Sơn ông ấy sống hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên thấy nhiều rắn như vậy, chẳng lẽ đám con ông cháu cha Chu Tư Minh đó khai quật lên hang ổ của tổ tiên rắn sao?
Có người đã giơ chân muốn chạy trốn xuống núi, đại đội trưởng vừa nói như vậy, bọn họ lập tức ngừng lại, đứng trong tư thế kim kê độc lập vô cùng buồn cười.
Một chân nâng lên, cứng lại trong không trung, một chân khác trụ, bọn họ không dám động, sợ vừa nhúc nhích, hàng trăm con rắn kia sẽ tấn công, cơ thể nho nhỏ của bọn họ chắc chắn không đủ để đám rắn đó ăn một bữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-292.html.]
“Sao, sao, sao... Làm sao bây giờ?”
Chỉ mới đứng một lát mà đã có người không chịu đựng được, tư thế kim kê độc lập này khiến chân tê rần.
“Không... Không, không, không biết!”
Đại đội trưởng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, vô cùng hoảng loạn, ông ấy biết làm gì bây giờ, lạnh toát người!
Giờ phút này, đại đội trưởng rất nhớ bác hai thân yêu của ông ấy (Đường Thanh Sơn), nếu bác hai có ở đây, chắc chắn sẽ có cách.
“Phóng hỏa thiêu c.h.ế.t bọn nó!”
Có một thanh niên trong Cát Vĩ Hội, mặt mày vô cùng tàn bạo, không phải chỉ là một đám rắn thôi sao, có gì sợ chứ, tưới một thùng xăng, thả một nhóm lửa, thiêu sạch.
“Cậu thử đốt một cái đi? Xem ông đây có g.i.ế.c cậu c.h.ế.t trước không!”
Đại đội trưởng lập tức bình tĩnh lại, chân cũng ngừng run, tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông này.
Vào những năm nạn đói, người dân Đường Thôn đều phải dựa vào ngọn núi này mà sống, còn nuôi tổ tiên của bọn họ, ngọn núi này chính là cơm cha áo mẹ của bọn họ, nếu ai dám bất kính với núi lớn, ông ấy sẽ liều mạng với người đó!
Từ trước tới nay, đại đội trưởng luôn có dáng vẻ an phận thủ thường, đây là lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt hung ác như vậy, mọi người đều bị kinh sợ.
Hơn nữa những người khác cũng có bản tính sợ rắn, một con rắn nếu g.i.ế.c c.h.ế.t thì c.h.ế.t thôi, đây lại là trăm con rắn, bọn họ đều từng nghe tới truyền thuyết rắn trả thù người, lỡ như là sự thật thì sao?
Hằng ngày bị một đám rắn độc tới nhà trả thù, bọn họ nghĩ thôi mà đã thấy tê da đầu.
“Tôi nói thẳng trước, tôi có thể giúp mấy người tìm người, nhưng nếu ai dám làm xằng bậy trên núi, đừng trách tôi không bàn tới tình nghĩa!”
Đại đội trưởng sầm mặt xuống, giọng điệu lạnh lùng, cảnh cáo.
Còn quyết định, sau này ông ấy phải đi theo sát những người này, một bước không rời, lỡ như thật sự làm chuyện gì không tốt với núi lớn, ông ấy không còn mặt mũi nào nhìn tổ tiên!
“Đội trưởng Đường yên tâm, chúng tôi sẽ không làm gì cả, bảo vệ môi trường thiên nhiên là nhiệm vụ của mọi người!” Ngụy Chương Trình bảo đảm.
Anh ta đã đi phá án nhiều năm, không hay gặp phải chuyện quỷ quái, nhưng cũng không ít, có một số việc thật sự không thể dùng khoa học để giải thích được, vô cùng mơ hồ.
Đặc biệt là thứ có linh tính như rắn, có thể không trêu vào thì đừng nên trêu vào.
“Xuống núi trước đã, đợi trời sáng rồi lại đi tìm người, hơn nữa nhiều rắn độc như vậy, trong núi chắc hẳn không có ai đâu.” Ngụy Chương Trình nói.
“Không sai, xuống núi trước!”
Những người khác đều đồng thanh phụ họa, bọn họ chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi quỷ quái này thôi, không muốn ở lại thêm một giây nào nữa.
Mười phút sau, cả nhóm người đều xuống núi, bên ngoài hang động lập tức trở về vẻ hoang vắng.