Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - Chương 280:
Cập nhật lúc: 2024-05-26 06:32:26
Lượt xem: 274
Cơn buồn ngủ còn sót lại của Đường Niệm Niệm lập tức bị tiếng mắng này xua tan đi, Mắt Kính Già là ai?
Nữ lưu manh là ai?
Cô đã bỏ lỡ gì sao?
Đường Niệm Niệm lồm cồm bò dậy, nhanh chóng mặc quần áo, buộc tóc lại rồi chạy ra hóng chuyện.
Bà cụ Đường chặn trước cửa sân, sống c.h.ế.t không cho người vào.
Sắc mặt của đại đội trưởng cũng khó coi, ông ấy hoàn toàn không biết người tới từ Bắc Kinh lại là cha của Liễu Tịnh Lan.
Nếu như ông ấy biết, chắc chắn sẽ không sắp xếp tới nhà Đường Niệm Niệm.
Liễu Kháng Nhật đeo kính gọng vàng, mặt có hơi đen, Chu Tư Minh đứng bên cạnh ông ta, mặt mày còn khó coi hơn, bọn họ còn chưa bước vào của nhà họ Đường, đã bị bà già thổ phỉ này chặn lại, còn mắng bọn họ là đồ thối không biết xấu hổ.
Chu Tư Minh cũng có biết ít chuyện của Liễu Tịnh Lan, biết nếu ở thôn này khi phạm lỗi sẽ bị đưa tới nông trường cải tạo nhưng không có bất trắc gì cả.
Dù anh ta không biết Liễu Tịnh Lan đã phạm lỗi gì, hiện tại nghe bà cụ Đường mắng to là nữ lưu manh, lập tức nổi nóng.
Anh ta đường đường là đại công tử nhà họ Chu, mặc dù không được ông cụ yêu thương, nhưng ở Bắc Kinh chưa có ai dám đối xử với anh ta như thế cả, bà cụ ở nông thôn này lại dám cả gan làm loạn.
“Đội trưởng Đường, không phải ông nói đã sắp xếp tốt rồi sao?
Cán bộ công xã đi theo, vẻ mặt không vui, giọng điệu không tốt chất vấn đại đội trưởng.
“Lãnh đạo, ông cũng chưa nói Mắt Kính Già... Không phải, đồng chí Liễu này là cha của Liễu Tịnh Lan, nếu tôi biết vậy, nhất định sẽ không sắp xếp!” Đại đội trưởng kêu oan.
Bà cụ Đường ngay lập tức lớn tiếng nói: “Liễu Tịnh Lan tới nông trường cải tạo, biến thành con đàn bà hư hỏng, toàn bộ đàn ông trong nông trường đều từng ngủ với nó, nhà họ Đường chúng tôi là bần nông, ông nhà tôi còn từng đánh tiểu quỷ tử, trên người vẫn còn viên đạn do bọn tiểu quỷ tử để lại đấy, nhà chúng tôi tuyệt đối không chứa chấp người nhà của loại nữ lưu manh này, nhà dột từ nóc, cha của nữ lưu manh chắc chắn cũng là lão lưu manh!”
Cho dù có cho bà ấy tiền trợ cấp ba đồng một ngày, bà ấy cũng tuyệt đối không nhận!
Khuôn mặt Liễu Kháng Nhật lúc trắng lúc xanh, xấu hổ và giận dữ vô cùng, thật ra Liễu Tịnh Lan không phải đứa con gái ông ta để tâm, ông ta có bốn người con gái, Liễu Tịnh Lan thứ hai, tướng mạo hay tài hoa đều không phải người xuất sắc nhất.
Biểu hiện vô cùng bình thường, lúc ở nhà là kiểu có hay không cũng được, nhưng mấy năm trước, cô con gái thứ hai này lại giống như đổi thành một người khác, không chỉ giúp gia đình tránh không ít phiền phức, mà còn làm bạn với công tử nhà họ Chu, biểu hiện xuất sắc khiến ông ta phải lau mắt nhìn lại cô con gái thứ hai này, đặt kỳ vọng vô cùng cao vào cô ta.
Đáng tiếc, con gái thứ hai lại c.h.ế.t ở Đường Thôn, còn c.h.ế.t một cách ô nhục như vậy.
Nếu không phải do ông cụ Chu ra lệnh, Liễu Kháng Nhật cũng không muốn tới Chư Thành nhận tro cốt của cô con gái thứ hai.
Tro cốt của đứa con ngỗ nghịch này, ông ta đã để con trai cả nhận về Bắc Kinh, còn cả cháu gái ngoại Dương Hồng Linh, vẫn luôn đặt trong thôn ủy Đường Thôn, nếu đã tới cũng thuận tiện lãnh về, để con trai cả lấy hết một lượt về.
Nhưng việc này lại xảy ra sai lầm, đại đội trưởng Đường Thôn này hóa ra lại là một người nhiều chuyện, vừa quay đầu đã nói cho bà cụ thổ phỉ kia, sau đó ông ta và cậu cả Chu bị chặn lại trước cửa, còn bị mắng khó nghe như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-280.html.]
Quả nhiên bà già quê mùa, thô tục hết nói nổi, không hề có một chút phẩm chất nào!
“Trợ cấp ba đồng một ngày, phiếu gạo một cân!”
Chu Tư Minh mất kiên nhẫn, không muốn cãi nhau với bà cụ quê mùa này nên tăng giá.
Anh ta cũng không tin một bà già quê mùa có thể từ chối sự cám dỗ như thế.
Người dân vây xem đều hít một hơi lạnh, ánh mắt ước muốn, nếu ở lại nhà bọn họ thì tốt rồi, bọn họ không chê Mắt Kính Già và lão lưu manh đâu.
“Cậu có tiền thì ghê gớm lắm à, bà đây thèm chút tiền của cậu sao? Tiền của lão lưu manh đều có mùi dâm đãng, cút!”
Bà cụ Đường vơ lấy cái chổi bên cạnh tường sân, vừa rồi bà ấy mới quét lều gà, còn dính không ít phân gà, quăng về phía đám người Chu Tư Minh.
Có vài cái dính lên người Chu Tư Minh, có thể thấy rõ phân gà dính trên quần áo, sắc mặt Chu Tư Minh đen như than, phải cố hết sức mới có thể kiềm lại lửa giận, không ra tay với bà cụ Đường.
Trước khi tới, ông cụ đã liên tục dặn dò, không được kiếm chuyện, tìm được Tư Nhân và báu vật mới là chuyện chính.
Chu Tư Minh hít một hơi thật sâu, tức giận nói với cán bộ công xã: “Mấy người sắp xếp như vậy đó sao? Trước trời tối, phải tìm cho tôi một chỗ ở yên tĩnh sạch sẽ ngay!”
“Nhất định nhất định, tôi đi sắp xếp ngay!”
Cán bộ công xã cũng sợ hãi, ông ta không đắc tội nổi lãnh đạo Bắc Kinh.
Nhưng ông ta cũng không đắc tội nổi bà cụ Đường, người ta tám đời làm nông, còn từng đánh tiểu quỷ tử, chính là ngọn lửa cách mạng, trắng đen rõ ràng, sống lưng ngay thẳng.
Chu Tư Minh đen mặt đi tới cạnh đường, đợi cán bộ công xã sắp xếp chỗ dừng chân.
Liễu Kháng Nhật đứng chung với anh ta, còn nhỏ giọng giải thích: “Chủ nhiệm Chu, con gái của tôi bị oan, là do Đường Niệm Niệm nhà này hãm hại.”
Khóe miệng Chu Tư Minh hiện lên vẻ trào phúng, Liễu Tịnh Lan bị đưa tới nông trường lao động cải tạo, rất có khả năng là bị hãm hại, nhưng làm nhà vệ sinh công cộng tại nông trường, đó là vấn đề của chính bản thân Liễu Tịnh Lan.
Bà cụ Đường không mắng sai, Liễu Tịnh Lan thật sự là một nữ lưu manh không biết xấu hổ, gia phong nhà họ Liễu vô cùng có vấn đề.
Nếu để anh ta chọn đồng đội, chắc chắn sẽ không chọn Liễu Kháng Nhật.
Đáng tiếc hiện tại anh ta còn không có quyền lựa chọn, mọi thứ phải nghe theo ông nội sắp xếp.
Liễu Kháng Nhật thấp thỏm bất an trong lòng, cũng hận con gái Liễu Tịnh Lan, trước đây không biết tranh đua, c.h.ế.t thì c.h.ế.t đi, còn làm nhà họ Liễu xấu hổ.
Nhà họ Liễu đi được tới ngày hôm nay cũng không hề dễ dàng gì, mỗi bước đi đều như đi trên băng mỏng, sợ bị người khác vạch trần, vốn dĩ đã bình yên không có việc gì, lại bởi vì đứa con gái ngỗ nghịch này mà mang tiếng xấu.
Cũng may Đường Thôn cách xa Bắc Kinh, tin tức sẽ bị phong tỏa, không truyền được tới Bắc Kinh.
Bọn họ chỉ nói với bên ngoài rằng Liễu Tịnh Lan xuống nông thôn giúp đỡ nông thôn xây dựng, lúc làm việc xảy ra chuyện ngoài ý muốn.