Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - Chương 276:
Cập nhật lúc: 2024-05-26 06:32:21
Lượt xem: 256
Bà cụ Đường gân cổ hét lên, còn dùng lực vỗ đùi, vui mừng đến mức lộ cả lợi.
Sau khi bà ấy tới nhà máy thì mới phát hiện không mang theo vạc trà nên chạy về lấy vạc trà, kết quả lại nghe được tin tốt đến thế, đáng lẽ phải đốt pháo Nhất Vạn Hưởng để ăn mừng mới đúng.
“Dương Bảo Căn bị chồng của Tề Quốc Tú đánh chết? Sao lại đánh cậu ta vậy?” Bà cụ Đường vô cùng tò mò, không thể nào vô duyên vô cớ lại đánh nhau được, chắc chắn phải có chuyện lớn.
“Tề Quốc Tú và Dương Bảo Căn là nhân tình của nhau, sáng sớm bị bắt tại trận, chồng của cô ta tức giận đánh Dương Bảo Căn một trận, cũng do tên Dương Bảo Căn kia không đủ may mắn, bị ghế đập vào đầu, có đưa đi trạm y tế nhưng không kịp cứu chữa, hôm sau đã tắt thở rồi.”
“Cái cậu Dương Bảo Căn kia không biết kén chọn gì cả, loại như Tề Quốc Tú mà cũng muốn?”
Bà cụ Đường chậc vài tiếng, cảm thấy Dương Bảo Căn c.h.ế.t có hơi oan uổng.
Tề Quốc Tú xấu nhất trong nhà họ Tề, em gái Tề Quốc Xuân trông vẫn rất mày ngài mắt ngọc, Tề Quốc Hoa cũng xem như tuấn tú đoan chính, chỉ có nhan sắc của cô ta là bình thường nhất, tuổi còn lớn hơn Dương Bảo Căn, hai người họ mèo mả gà đồng chẳng khác gì diều hâu ăn thịt gà con!
“Không những muốn, người ta còn làm tới động trời động đất luôn, một đêm làm tám lần, trâu còn không lợi hại được như vậy!”
Người phụ nữ kể lại cũng là người tài năng, nói chuyện như thể đêm đó đã được tận mắt chứng kiến.
“Trâu của đội sản xuất cũng không cày được tới tám mẫu ruộng, cậu Dương Bảo Căn kia sợ là không phải bị ghế đập chết, mà là bị Tề Quốc Tú hút hết tinh khí!” Bà cụ Đường cảm thán nói.
“Ai mà biết chứ, cha mẹ Dương Bảo Căn bày t.h.i t.h.ể con trai trước cửa nhà chồng của Tề Quốc Tú, sống c.h.ế.t không chịu hạ táng, ầm ĩ hai ngày, bắt chồng của Tề Quốc Tú phải ngồi tù, đền mạng cho con trai của bọn họ, người nhà họ Dương hiện tại đang trách Tề Quốc Tú đủ đường, nói cô ta là sao chổi, hôm qua đã tới công xã đòi ly hôn, hôm nay Tề Quốc Tú lại nhảy xuống sông, vẫn chưa vớt được thi thể!”
“Sợ là bị ma dưới nước kéo đi rồi, hừ, con bé Tề Quốc Tú đó c.h.ế.t cũng chưa hết tội, cả nhà họ Tề không một ai tốt cả, ông trời nhìn thấy cũng không chịu được, muốn trừng trị bọn họ lại!”
Bà cụ Đường hừ lạnh một tiếng, không có chút cảm thông nào, chỉ cảm thấy vui sướng.
Bà ấy lại một lần nữa ra sức khen ngợi ông trời, biểu hiện của ông gần đây rất tốt, những người bà ấy ngứa mắt đều không có kết cục tốt, bà ấy vui đến c.h.ế.t mất.
Hai người thì thầm lảm nhảm hồi lâu, bà cụ Đường hài lòng trở về nhà, thấy Đường Niệm Niệm đã tỉnh rồi, sau đó nghĩ linh tinh nói: “Gió lên rồi, về phòng ngủ đi, ở bên ngoài bị cảm lạnh lại phải uống thêm thuốc, phí tiền!”
“À!”
Đường Niệm Niệm ngáp một cái, vẫn còn buồn ngủ, mặt được tấm thảm bọc lấy, ngủ tới đỏ đỏ hồng hồng.
Tay bà cụ Đường có hơi ngứa, bộ dạng hiện tại của cháu gái khiến bà ấy nhớ tới con bé Niệm khi còn nhỏ, lúc đó chỉ là một cục nho nhỏ nằm đó, sống rất yếu ớt, nên cũng được nuôi theo kiểu yếu ớt, lúc đi ngủ phải được ôm ngủ, nếu không vừa để xuống giường đã tỉnh giấc.
Con bé Niệm được bà ấy ôm từ nhỏ đến lớn, mấy cháu gái ruột kia còn chưa được bà ấy ôm qua đâu, chỉ có mỗi con bé Niệm.
Con bé này mỗi lần tỉnh ngủ đều là bộ dạng này, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, nước mắt rưng rưng, nhìn đã muốn bóp một cái.
“Ngủ đến choáng váng rồi? Đã nói ban ngày không thể ngủ quá nhiều, càng ngủ càng ngốc!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-276.html.]
Bà cụ Đường không nhịn được bóp vài cái lên trên mặt cháu gái, bà ấy nhiều năm đều làm việc tay chân, vừa thô vừa ráp, dù sức không lớn nhưng vẫn hơi đau.
Đường Niệm Niệm nâng quai hàm kháng nghị: “Bà, nếu bà còn bóp cháu thì sau này cháu sẽ không hiếu kính bà vòng tay vàng nữa đâu!”
“Nói nhỏ chút, đừng để người ta nghe được, bóp mấy cái thì có làm sao, giờ cháu có giá hơn rồi hả, lúc cháu còn nhỏ bà bóp còn không ít à?”
Bà cụ Đường nhìn quanh bốn phía một chút, thấy không có ai mới yên tâm, nói lải nhải hồi lâu mới xách vại trà hùng hùng hổ hổ đi tới nhà máy vớ.
Đường Niệm Niệm ôm tấm thảm trở về phòng, rửa mặt cột tóc, sau đó vác cái gùi tới sau núi.
Sau núi có con đường tắt đi tới thôn của Tề Quốc Tú, cô muốn đi hóng chuyện.
Sông Dương Thôn nối liền với sông Đường Thôn, cửa thôn cũng ở đó, trên sông có vài chiếc thuyền, họ đang vớt t.h.i t.h.ể của Tề Quốc Tú, bên bờ có không ít người, đều đến xem chuyện vui.
Đường Niệm Niệm chen trong đám đông, cô đang mặc áo cao cổ, đã kéo cao cổ áo che khuất hơn nửa mặt, cũng không quá thu hút.
“Ở đây, mò được rồi!”
Người trên thuyền kêu lên, có người nhảy xuống nước, không bao lâu sau đã cõng Tề Quốc Tú bơi lên bờ.
“Nhảy từ tối hôm qua, nhất định không còn thở.”
“Hừ… sông cũng bị đôi giày rách này làm bẩn!”
Người dân trong thôn vây xem cũng không cảm thông cho Tề Quốc Tú, dù cô ta c.h.ế.t rồi, bọn họ cũng muốn mắng vài câu.
Tề Quốc Tú bị nước ngâm đến trắng bệch, mặt cũng nhợt nhạt, có người dò dưới mũi cô ta, sau đó lắc đầu.
Đường Niệm Niệm lại tới nhà của Dương Bảo Căn, quả thật rất náo nhiệt, t.h.i t.h.ể của Dương Bảo Căn được bày ngay cửa lớn nhà cha mẹ chồng Tề Quốc Tú, một mảnh vải trắng che lên trên mặt.
Mẹ Dương nằm trên mặt đất, vẻ mặt ngây dại, ánh mắt tuyệt vọng, bà ta đã khóc loạn suốt hai ngày, đã không còn sức nữa.
Cha Dương ngồi dựa trên cánh cửa, nét mặt cũng y như vậy.
Con trai duy nhất của họ c.h.ế.t rồi, bọn họ cũng không muốn sống nữa, chỉ muốn khiến vợ chồng Tề Quốc Tú trả giá đắt.
“Kêu nó đền mạng cho con tôi, con tôi c.h.ế.t rồi, nó cũng phải chết!”
Mẹ Dương chợt kêu lên, nét mặt điên cuồng, giống như người điên.
Đại đội trưởng đến khuyên nhủ cũng vô dụng, cha mẹ Dương cứng rắn muốn chồng của Tề Quốc Tú đền mạng, nếu không bọn họ sẽ không hạ táng con trai, mỗi ngày đều sẽ bày trước cửa lớn làm ầm ĩ.