Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - Chương 246:
Cập nhật lúc: 2024-05-25 07:55:12
Lượt xem: 283
Nhìn thấy Thẩm Kiêu lái xe, nhân viên có chút kinh ngạc, không nghĩ tới quân nhân trẻ như Bao công mặt đen này là lái xe hơi nhỏ tới, cấp bậc trong bộ đội khẳng định không thấp.
Thái độ của nhân viên càng thêm nhiệt tình, dẫn bọn họ đi bệnh viện nhân dân, còn hỗ trợ đăng ký, chạy trước chạy sau, bận tối mày tối mặt.
Bác sĩ phòng cấp cứu kiểm tra cho Đường Niệm Niệm một phen, lại hỏi cô ban đêm đã ăn cái gì.
Đường Niệm Niệm đau đến nói không ra lời, nửa mê nửa tỉnh dựa vào trong n.g.ự.c Thẩm Kiêu, thân thể đều đang run rẩy, trên mặt đều là 'Mồ hôi' .
Kỳ thật là cô đang lạnh.
Vì biểu diễn cho thêm chân thật, cô đã đổ lên mặt rất nhiều nước, Giang Nam tháng năm, ban ngày không lạnh, nhiệt độ buổi tối lại không cao, gió thổi qua, nước cứ như băng, khiến cô sắp c.h.ế.t cóng luôn rồi.
"Ban đêm ăn cua, còn ăn mấy cái bánh hồng."
Thẩm Kiêu trả lời giúp cô, là lý do mà anh và Đường Niệm Niệm đã bàn bạc trước.
Bác sĩ nhíu chặt lông mày, biểu cảm trở nên rất nghiêm túc, quát khẽ: "Cua và hồng sao có thể ăn chung với nhau được? Sẽ ngộ độc thức ăn, cô không đau bụng thì ai đau?"
"Cua và hồng không thể ăn chung? Trước kia tôi thường xuyên ăn, không sao hết mà!"
Thẩm Kiêu làm bộ kinh ngạc, còn nói mình thường ăn.
"Mỗi người thể chất không giống nhau, chuyện anh ăn không sao, không có nghĩa là người khác cũng không sao, cũng có khả năng dạ dày của anh khác với người bình thường!"
Bác sĩ tức giận trừng mắt nhìn, âm thầm càm ràm: “Dáng vẻ còn rắn chắc hơn trâu, người cao to như vậy, dạ dày chắc chắn cũng khỏe mạnh như trâu, khó trách ăn vào không sao cả."
Thẩm Kiêu cười 'Ngu ngơ', còn sờ ót, dáng vẻ của người thành thật.
"Không được, tôi muốn đi vệ sinh."
Đường Niệm Niệm đột nhiên ôm bụng nhảy dựng lên, biểu cảm có chút xấu hổ, bởi vì trong túi của cô không có giấy súc.
"Này, ra được thì tốt rồi!"
Bác sĩ từ trong ngăn lấy ra một bọc giấy súc đưa tới.
Đường Niệm Niệm cầm một nắm giấy súc, gần như là một nửa bọc giấy súc trong tay bác sĩ, khóe miệng bác sĩ co rút mấy lần với tốc độ mắt trần có thể nhìn thấy, ông ta đau lòng muốn chết.
Hiện tại giấy súc đều cần phiếu mua sắm, mỗi tháng giấy súc đều có định lượng, nửa bao giấy súc ông chí ít còn có thể dùng được hai tháng đó.
Để cô gái này rút đi một nửa, ông ta chỉ có thể dùng một tháng.
Được rồi được rồi, cùng lắm thì về sau dùng ít đi chút, cô bé ngã bệnh mà, ông ta phải thông cảm.
Đường Niệm Niệm ở trong nhà cầu chịu đựng mùi thối, chờ đợi mười mấy phút, cũng không dám tiến vào không gian, bởi vì nhân viên nhiệt tình, lo lắng cô ngất đi ở trong nhà cầu cho nên cố ý canh giữ ở bên ngoài, thỉnh thoảng còn hỏi vài câu.
Cô đã sắp cảm động đến ngất đi rồi.
Không đúng, là sắp bị mùi thối hun đến ngất đi.
"Ai u..."
Đường Niệm Niệm bịt mũi đứng lên, mặc quần, xách cái chân tê dại, lại vận khí đan điền ép ra chút mồ hôi, lại để cho sắc mặt tái nhợt một chút, lúc này mới đi ra.
"Không sao chứ? Bụng còn đau không?"
Chị gái nhân viên lập tức đỡ cô, thần sắc lo lắng.
"Đỡ hơn trước đó nhiều rồi, nhưng vẫn còn hơi đau."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-246.html.]
Đường Niệm Niệm một tay ôm bụng, giọng nói suy yếu bất lực.
"Ngộ độc thực phẩm chính là như vậy, đi vệ sinh mấy lần nữa là khỏe rồi, về sau cũng đừng ăn bậy nữa."
Chị gái nhân viên đỡ cô trở về phòng cấp cứu.
Bác sĩ nhìn thấy cô đã đỡ hơn chút, liền kê chút thuốc, còn dặn dò: "Uống nhiều nước ấm, mấy ngày nay ăn thanh đạm một chút, chớ ăn đồ cay lạnh."
"Biết rồi, về sau tôi sẽ không ăn bánh hồng nữa."
Đường Niệm Niệm ngoan ngoãn gật đầu, còn thâm cừu đại hận mà tỏ vẻ sẽ không ăn bánh hồng nữa.
"Bánh hồng không phải là không thể ăn, là không thể ăn cùng với cua, may mắn cô còn trẻ khỏe, không có vấn đề gì lớn."
Bác sĩ cũng rất nhiệt tình, còn phổ cập khoa học về một số đồ ăn kị nhau thường gặp trong cuộc sống, nói liên miên lải nhải một tràng, Thẩm Kiêu và Đường Niệm Niệm đều rất chân thành lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật đầu, còn ngoan hơn học sinh tiểu học.
Biểu hiện của hai người làm bác sĩ rất có cảm giác thỏa mãn, nói tới khô nước miếng, cổ học cũng bốc khói, lúc này mới xua tay, nói chưa đã: “Đi lấy thuốc đi!”
“Cảm ơn bác sĩ, ông đúng là bác sĩ như mẹ hiền, thần y có bàn tay vàng!”
Ánh mắt của Đường Niệm Niệm vô cùng sùng bái, thậm chí còn hơn cả người kinh doanh cúng bái Thần Tài, bác sĩ vô thức duỗi thẳng lưng, còn thuận tay vuốt tóc, lại có hơi buồn rầu bởi vì không mặc áo blue đàng hoàng, hiện tại chắc chắn quần áo đang rất xuề xòa, làm giảm đi hình tượng vĩ đại tỏa ra ánh sáng thần y của ông ấy.
“Nào có nào có, chỉ làm đúng bổn phận của mình thôi, mấy người mau về đi, uống thuốc rồi đi ngủ, đi đường cẩn thận!”
Giọng của bác sĩ trở nên dịu dàng tột cùng, ánh mắt cũng cực kỳ hiền từ, còn đứng dậy tiễn họ ra tới cửa, mãi cho tới khi bóng dáng bọn họ biến mất mới trở về văn phòng.
Vừa quay về văn phòng, bác sĩ đã phi tới chỗ ngồi, lấy ra chiếc gương trong ngăn kéo, chỉnh sửa lại tóc tai và quần áo, chỉnh trang mấy phút liền mới miễn cưỡng hài lòng.
“Cô gái nhỏ kia vừa xinh đẹp mà lại còn tinh mắt, vô cùng chân thật!”
Bác sĩ cười tủm tỉm lẩm bẩm, tâm trạng tốt đến mức có thể bay lên đỉnh Everest.
Hành nghề y hơn hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên có người khen ông ấy là thần y đấy!
Một buổi đêm bình thường, lại bởi vì câu nói thần y của Đường Niệm Niệm khiến vị bác sĩ trực ban vô cùng bình thường khắc sâu vào trong tâm trí, ký ức vẫn còn như lúc ban đầu.
Bác sĩ có tâm trạng rất tốt, không đi ngủ mà lấy sách y khoa ra bắt đầu tiếp thu kiến thức, ông ấy không thể phụ lòng tin và sự cổ vũ của nhân dân, vừa xem được một lúc, cánh cửa được đẩy ra, Thẩm Kiêu bước vào, đặt một túi giấy súc lên bàn, bác sĩ còn chưa kịp nói gì, anh đã bước đi.
“Này... Này đồng chí nhỏ, đi nhanh như vậy làm gì, thật là, không cần phải đưa nhiều như vậy đâu!”
Bác sĩ cầm giấy súc đuổi theo nhưng không đuổi kịp, đành phải quay về, nhưng tâm trạng lại còn tốt hơn ban nãy, tối hôm nay, bác sĩ đọc sách tới tận sáng.
Sau khi quay lại nhà khách, Thẩm Kiêu và Đường Niệm Niệm long trọng cảm ơn chị gái nhân viên.
“Đừng khách khí, mau nghỉ ngơi đi!”
Chị gái nhân viên không để tâm, chỉ là một chuyện nhỏ thôi, hơn nữa đây cũng là trách nhiệm công việc của cô ấy.
Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu trở về phòng, vừa đóng cửa lại, Đường Niệm Niệm lập tức ngửi mùi trên người, ghét bỏ nói: “Toàn là mồ hôi, không được rồi, em phải đi tắm rửa một cái.”
Cô cầm quần áo mới đi vào phòng tắm, tắm từ đầu tới chân, toàn thân đều thoải mái, sau đó mới ra ngoài với mái tóc ướt, bước vào không gian cùng Thẩm Kiêu.
Trong không gian có máy sấy, Thẩm Kiêu sấy tóc cho cô, sấy vô cùng nghiêm túc.
“Anh nói xem, Chu Tư Nhân bây giờ thế nào rồi?”
Đường Niệm Niệm có hơi mệt mỏi, khép hờ mắt, lười biếng giống như mèo con.
“Chắc hẳn vô cùng xuất sắc.”
Thẩm Kiêu suy nghĩ, nghiêm túc trả lời.