Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - Chương 233:
Cập nhật lúc: 2024-05-24 17:08:48
Lượt xem: 219
Dù là đ.â.m vào tường hay đi ra đại lộ rực rỡ, cha mẹ không quản được, cũng không thể quản, phải cởi mở một chút.
Đường Niệm Niệm liếc mắt nhìn đại đội trưởng, bộ dạng tâm sự nặng nề này, chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Chắc hẳn không phải chuyện của nhà máy làm vớ, nếu không đại đội trưởng đã không chịu ngồi yên, ồn ào từ đầu rồi.
Cô suy nghĩ một chút, suy đoán có lẽ là Đường Ngũ Cân đã xảy ra chuyện.
Tâm trạng của Đường Niệm Niệm không hề bị ảnh hưởng, há to miệng lùa cơm, hôm nay bà cụ Đường làm thịt hầm măng khô, măng khô thấm đầy dầu, còn ngon hơn cả thịt, nhai cứ sần sật, còn dính vị thịt, cô đặc biệt chọn măng khô ra để ăn, lại đổ chút nước canh vào cơm, ăn một lần ba chén.
Có lẽ vợ chồng Từ Kim Phượng có thần giao cách cảm, không cảm nhận được vị ngon của bữa cơm này.
Mọi người đều không ai nói chuyện, không khí có chút nặng nề, ai cũng có tâm sự riêng, chỉ có Đường Niệm Niệm và Cửu Cân vô tâm vô lo ăn cơm.
Cuối cùng cũng ăn xong, Từ Kim Phượng thu dọn chén đũa, đại đội trưởng mở lời.
“Vừa rồi nông trường gọi điện tới, Ngũ Cân con bé... Chết rồi.”
“Choang”
Trong phòng bếp vang lên tiếng sứ nứt, Từ Kim Phượng lao ra như điên, bắt lấy đại đội trưởng, hỏi: “Con bé Ngũ Cân bị làm sao?”
“Chết rồi, con bé c.h.é.m c.h.ế.t ba người Mắt Kính Nhỏ, còn có Liễu Tịnh Lan và Dương Hồng Linh, rồi tự mình cắt cổ, công an kéo đi hỏa táng, thông báo cho người nhà tới nhận tro cốt.”
Đại đội trưởng thở dài, nói hết ra.
Từ Kim Phượng lập tức tái mặt, cơ thể lảo đảo về phía sau, Đường Mãn Kim đỡ lại.
Động tác của Đường Niệm Niệm rất nhanh, tới ngăn kéo lấy thuốc, đút hai viên cho Từ Kim Phượng.
Từ Kim Phượng hừ hừ vài tiếng, cuối cùng cũng dịu lại, dựa vào lòng n.g.ự.c Đường Mãn Kim khóc.
“Con bé Ngũ Cân thật hồ đồ, sao lại đi tới ngõ cụt chứ... Em cũng đã nhờ bà mối Mã tìm người cho con bé xem mắt, sao con bé lại đi tới con đường này chứ!”
Từ Kim Phượng đau lòng tới mức khó thở, bà ấy thật sự đã đi tìm bà mối Mã, muốn tìm một người đàn ông lớn tuổi phúc hậu có đức hạnh tốt, góa vợ cũng được, chỉ cần đối xử tốt với con gái bà ấy là được.
Hiện tại lại âm dương cách biệt, cho dù con gái không nghe lời, còn làm bà ấy buồn lòng thất vọng, nhưng dù sao cũng là m.á.u mủ ruột thịt.
Môi Từ Kim Phượng tái lại, dùng sức đè ngực, đau đớn giống như bị xẻo mất một miếng thịt lớn.
Vẻ mặt của Đường Mãn Kim cũng rất đau thương, hai mắt đỏ bừng.
Cửu Cân có hơi choáng váng, đến tận hiện tại vẫn chưa phản ứng lại được, chị cả ngu ngốc thật sự c.h.ế.t rồi sao?
Mặc dù cô bé ghét chị cả, nhưng cũng không tới mức muốn chị cả chết.
Trong nhà vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng khóc của Từ Kim Phượng.
Qua hồi lâu sau, bà cụ Đường mới lên tiếng: “Đừng gào nữa, bây giờ đi tới nông trường!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-233.html.]
Trong lòng bà cụ Đường cũng không chịu nổi, bà ấy không ngờ đứa cháu gái ngu ngốc kia lại chọn con đường chết, bà ấy có biết chuyện Từ Kim Phượng đi tìm bà mối Mã, bà ấy cũng đồng ý.
Tìm một người đàn ông lớn tuổi phúc hậu cho Đường Ngũ Cân, tương lai không cần giàu sang phú quý, bình yên mà sống là được rồi.
Nào ngờ con nhỏ ngu ngốc này lại chui vào sừng trâu không rút ra được, nhất quyết đi tới con đường chết.
Mỗi một lần đứa cháu gái ngu ngốc này lựa chọn, đều chọn vào ngõ cụt.
Đều là số mà!
Bà cụ Đường cũng không khó chịu quá lâu, bà ấy đã trải qua chiến tranh và nạn đói, người thân bên cạnh c.h.ế.t rất nhiều, sớm đã luyện được trái tim sắt đá.
Con người đều có số phận riêng, c.h.ế.t thì cũng đã chết, người còn sống vẫn phải sống.
“Cháu còn phải đi thông báo cho Tề Quốc Hoa.”
Đại đội trưởng còn định tới nhà họ Tề, để Tề Quốc Hoa nhận tro cốt của Dương Hồng Linh, còn tro cốt của Liễu Tịnh Lan, phía công an sẽ thông báo cho người nhà họ Liễu ở Bắc Kinh tới nhận, không cần đại đội trưởng lo.
Bà cụ Đường sấm rền gió cuốn, kêu vợ chồng Từ Kim Phượng tới nông trường.
“Bà ơi cháu cũng đi.”
Đường Niệm Niệm muốn đi xem.
“Con nít con nôi đi làm gì, ở nhà đợi!”
Bà cụ Đường trừng mắt, đã c.h.ế.t bốn người rồi, nông trường bây giờ chắc chắn xui tận trời, trẻ nhỏ dương khí yếu, không chịu nổi.
Đại đội trưởng nhanh chóng quay về, rầu rĩ nói: “Tề Quốc Hoa không có ở nhà, làm việc cũng không ra làm, mấy ngày qua không biết làm gì!”
Mấy ngày liên tiếp không làm nông, trong nhà cũng không có ai, ban ngày ban mặt cũng âm u, đại đội trưởng đứng ở cạnh cửa một lúc, cũng có cảm giác xương cốt muốn đông cứng lại.
Ông ấy không dám ở lại lâu, kêu vài tiếng không có ai phản hồi thì rời đi ngay.
Đường Niệm Niệm nghe thấy vậy, cô nhớ rõ mấy ngày trước có thấy Tề Quốc Hoa khập khiễng đi vào thành, bây giờ vẫn chưa trở về sao?
Sẽ không giữ lại ý xấu nào đó chứ?
Bà cụ Đường đi một hàng, đại đội trưởng dẫn đường, đi tới nông trường.
Tuyên Trân Châu cũng tới nhà máy vớ làm việc, trong nhà lập tức trở nên quạnh quẽ, chỉ còn lại hai người Đường Niệm Niệm và Đường Cửu Cân.
“Chị hai ơi, chị cả thật sự đã c.h.ế.t rồi sao?”
Cô nhóc đi tới, dựa lên người Đường Niệm Niệm, qua một lúc lâu sau mới ngẩng đầu.
“Ừm, c.h.ế.t rồi.”
Đường Niệm Niệm gật đầu, không nói những lời vô nghĩa như biến thành ngôi sao, hay đi tới một nơi rất xa để gạt trẻ nhỏ.
Chết chính là chết, không có gì phải dỗ dành.