Hai mắt xưởng trưởng Tiền sáng rực lên, kích động hỏi: “Thật sự bổ đến thế ?”
Nỗi lo âu lớn nhất của ông chính rụng tóc, lúc còn trẻ thì ngại tóc nhiều, bây giờ mỗi ngày ông đều buồn bã đỉnh đầu, hận thể dán những sợi tóc rụng xuống .
“Đồ do lão tổ tông truyền , cực kỳ bổ!”
Đường Niệm Niệm trịnh trọng gật đầu, lừa hết tới khác.
Nhớ năm đó, cô ăn trứng luộc nước tiểu, lừa là trứng luộc nước , cô ăn một hết ba cái, ăn xong mới là trứng luộc nước tiểu, lúc đó cô vô cùng tức giận, nếu đối phương là khách hàng, cô nhất định sẽ đ.ấ.m c.h.ế.t đó!
Đôi mắt của xưởng trưởng Tiền sáng lên, trong lòng chút hối hận, cũng cho ông trứng luộc nước tiểu, ông đều cho thư ký mang về nhà ăn, bản từng ăn cái nào.
Quá phung phí của trời.
Hối hận kịp mà!
Đường Niệm Niệm cố nén , lúc tạm biệt xưởng trưởng Tiền còn nhấn mạnh: “Rất bổ đó!”
Sau đó cô phất tay tạm biệt, nhẹ nhàng rời .
Xưởng trưởng Tiền cũng phất tay, xoay về văn phòng, càng chạy càng nhanh, ông ăn trứng luộc nước tiểu!
Về đến văn phòng, xưởng trưởng Tiền kéo ngăn kéo lấy cái túi đựng trứng luộc nước tiểu , trứng nguội, ông đẩy một ngăn kéo khác lấy bếp lửa , bỏ thêm nước nấu một chút.
Ông thường xuyên tăng ca đến nửa đêm, lúc lười về nhà thì sẽ ngủ luôn ở văn phòng, tùy tiện dùng bếp lửa nấu chút mì sợi ăn tạm.
Nước sôi , mùi khai dâng lên, xưởng trưởng Tiền bóp chặt mũi, ngừng tẩy não chính : “Ăn là tóc sẽ mọc đầy đầu, tới lúc đó sẽ nhảy múa trán của Vũ Tùng Nguyên!”
Sau khi bản tự tẩy não ba , xưởng trưởng Tiền thần kỳ ngăn mùi khai, còn từ trong đó ngửi chút mùi thơm trứng gà, đợi trứng gà nguội một chút, ông bóc vỏ, lộ lòng trắng trứng màu nâu nhạt.
Xưởng trưởng Tiền do dự vài phút, cuối cùng vẫn hình ảnh tóc mọc đầy đầu hấp dẫn, ông cắn cả ngụm lớn, hương vị ngoài dự đoán của ông , thế mà khó ăn, thơm thơm mặn mặn, còn dai, cảm giác tệ.
Vạn sự khởi đầu nan, ăn cái thứ nhất xong thì phần còn ăn thoải mái, xưởng trưởng Tiền hai ba miếng ăn xong, đó lấy một cái gương từ trong ngăn kéo , sờ lên phần tóc ít ỏi khó coi, mặt mũi ngập tràn mong chờ.
“Ngày mai sẽ !”
Không ảnh hưởng đến tâm lý , xưởng trưởng Tiền thật sự thấy tóc đen bóng lên ít, ông xem như bảo bối nhặt những quả trứng luộc nước tiểu, định giữ từ từ ăn.
Thư ký ở văn phòng kế bên đợi hồi lâu, nhưng đợi xưởng trưởng cho trứng, rõ ràng thấy cô Đường xách tới hai mươi quả trứng luộc nước tiểu, xa mà vẫn ngửi thấy mùi thơm.
Theo như hồi , trứng luộc nước tiểu chắc chắn sẽ là của , xưởng trưởng nhà sẽ ăn món đồ đó.
Thư ký chờ đến mòn cả mắt, trời tối, đợi nổi nữa, đành thất vọng về nhà, đường vẫn còn nghĩ ngợi, mấy ngày nay phạm sai lầm gì , nếu tại xưởng trưởng cho trứng chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-227.html.]
Trước tiên Đường Niệm Niệm đến nhà máy Hồng Tinh kéo linh kiện, đó rừng cây, dỡ hàng bỏ gian, một bữa ăn tối thịnh soạn mới khỏi gian, lái xe tải đến tìm Bát Ca.
“Cho!”
Đường Niệm Niệm đưa mười quả trứng luộc nước tiểu qua, Bát Ca ngửi mùi là gì, mặt tràn ngập tiếng , món là đồ , trong thành tiền cũng mua .
“Cô gái, Hà Chí Thắng gần đây liên lạc với của nhà họ Chu ở Bắc Kinh, em của thấy.”
Bát Ca về động thái gần đây của Hà Chí Thắng, gần đây ông đang ăn nên với chuyện buôn bán máy dệt vớ, đàn em cũng nhiều lên ít, lúc tìm hiểu thông tin thì lên như cá gặp nước.
“Có bọn họ gì ?”
Đường Niệm Niệm chút bất ngờ, Hà Chí Thắng và nhà họ Chu chung một phe, tên xí móc nối ở giữa chắc chắn là Chu Tư Nhân.
Từ lúc khi cô đánh, Chu Tư Nhân nhảy nhót mặt cô nữa, cũng , ở Đường Thôn thấy bóng dáng , hóa là thành cấu kết chuyện với Hà Chí Thắng.
Bát Ca lắc đầu: “Người của chỉ thấy bọn họ gặp mặt, dám trong tìm hiểu, bên Hà Chí Thắng nhiều , trông chừng chặt chẽ.”
Ông còn thêm: “Không thì cứ để kêu tìm hiểu?”
“Thôi .”
Đường Niệm Niệm từ chối, Bát Ca việc thể để lộ ánh sáng, Hà Chí Thắng đặc biệt đối phó với bọn họ, Bát Ca nhất định sẽ ăn thiệt.
Cô còn đang trông chờ Bát Ca giúp cô kiếm tiền đây!
Với cô còn Bách Tuế giúp một tay, để nhóm của nó tìm hiểu.
Bát Ca lấy một xấp tiền, là tiền hoa hồng bán máy dệt vớ gần đây, bảy, tám ngàn.
Đường Niệm Niệm thèm đếm, cầm tiền nhét trong túi.
“Cô gái, hợp tác với chúng , việc cho Xao Đường.” Bát Ca nhắc tới một chuyện khác.
“Làm việc cho Xao Đường ở Ô Thành? Anh cũng máy dệt vớ ?”
Đường Niệm Niệm nổi lên hứng thú, cô tò mò về gian hàng ở Ô Thành.
Trước cô từng công tác ở Ô Thành, cô rõ ở bên đó thứ đáng giá nhất chính là gian hàng.
Nghe ở Ô Thành, bất động sản thì chẳng hiếm lạ gì, gian hàng thì mới khiến với con mắt khác.
Bát Ca lắc đầu, : “Không máy dệt vớ, hỏi cô, sửa máy kẹp tóc .”