Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 96

Cập nhật lúc: 2024-11-15 08:48:46
Lượt xem: 39

Anh ấy đã mở văn phòng luật được ba năm nhưng chỉ thường giải quyết các mâu thuẫn gia đình hoặc tài sản, đây là lần đầu tiên anh ấy xử lý một vấn đề hợp đồng thương mại như vậy, dĩ nhiên chuyện này cũng có liên quan đến chế độ xã hội hiện giờ, dù sao thì xí nghiệp tư doanh cũng mới vừa bắt đầu quật khởi mà thôi.

Anh ấy trầm ngâm trong chốc lát rồi hỏi: “Cô có thể vui lòng nêu rõ mâu thuẫn giữa mình với bên A và lý do khiến bên kia xé hợp đồng được không?”

Khi nói đến chủ đề chuyên ngành, Đặng Hâm tỏ ra đáng tin hơn rất nhiều.

Khương Chi gật đầu, lấy ra hợp đồng đưa cho anh ấy rồi nói rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Đặng Hâm kinh ngạc nói: “Hóa ra cô chính là Đại Thần à? Ha ha, nói đến cũng trùng hợp, tôi cũng có đọc truyện《 Anh Hùng Xạ Điêu 》, tiểu thuyết cô viết thật sự rất xuất sắc, chẳng trách Nhà xuất bản Văn học Nhân dân lại có thủ đoạn này”.

Sau khi hai bên có mối quan hệ nhà văn và người hâm mộ thì mối quan hệ trở nên hòa hợp hơn rất nhiều.

Khương Chi hỏi: “Thế nào, tôi có thể thắng kiện không?”

Đặng Hâm nhún vai một cái, cười nói: “Chuyện này rất đơn giản, trong hợp đồng đã ghi rõ ràng, bên chịu trách nhiệm không thực hiện nghĩa vụ hợp đồng thì cần phải bồi thường cho bên chịu tổn thất hai ngàn đồng.

Khương Chi gật đầu, cô đã sớm biết kết quả này rồi.

Cô nói: “Ngày thường tôi có việc phải xử lý, vụ án này tôi giao cho anh.”

Nụ cười trên mặt Đặng Hâm càng trở nên chân thành hơn: “Đương nhiên, tôi rất vui lòng giúp đỡ cô”.

Có rất nhiều người đến văn phòng luật của anh ấy xin tư vấn, nhưng người có tác phong làm việc quyết liệt như vậy thì rất ít.

Năng lực nghiệp vụ của Đặng Hâm rất mạnh, anh ấy nhanh chóng lập một văn bản dựa trên phạm vi đại diện, nội dung, quyền hạn, chi phí, kỳ hạn, sau khi kiểm tra xong thì đưa cho Khương Chi rồi nói: “Làm phiền cô ký vào giấy ủy quyền.”

Anh ấy dừng một chút, nhắc nhở: “Phí đại diện chỗ chúng tôi phải trả theo tỷ lệ, nếu như dưới một ngàn đồng, thì phải nộp năm mươi đồng phí đại diện, nếu như hơn một ngàn đồng, vậy thì phải nộp theo tỷ lệ 4%, cho nên cô phải nộp tám mươi đồng tiền phí đại diện.”

Khương Chi đọc kỹ giấy ủy quyền, sau khi thấy không có vấn đề gì liền ký tên, đóng dấu vân tay và nộp phí đại diện.

Đặng Hâm đích thân tiễn Khương Chi ra cửa, anh ấy khách sáo nói: “Cô Khương yên tâm, vụ án này sẽ có kết quả sớm thôi.”

Khương Chi gật đầu một cái, cô cầm giấy ủy quyền, đạp xe đạp rời đi.

Cô định đến xưởng luyện thép thêm một chuyến.

Trên đường đến đó, cô rẽ một ngã rẽ khác và đi đến Cung Tiêu Xã.

Nếu như cô muốn đi tăng độ thiện cảm của Hổ Tử, đương nhiên không thể đến đó với hai bàn tay trắng được.

Cô mua một bộ quần áo mùa đông mới tinh, giày da, hai lon sữa mạch nha, còn có mấy hộp trái cây đóng hộp có mùi vị khác nhau, sáp màu, quyển tập tô và một số loại đồ ăn vặt trẻ con thích như kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, mứt hồng.

Khi cô xách bao lớn bao nhỏ rời khỏi Cung Tiêu Xã, thứ cô nhận được là tiếng cảm thán của nhân viên bán hàng: Thật có tiền.

Khương Chi phí sức đạp xe đạp, không bao lâu sau thì cô đã đến xưởng thép huyện Thẩm.

Người trông cổng vẫn là chàng trai trẻ tuổi hôm qua, anh ấy vừa nhìn thấy Khương Chi thì đôi mắt sáng lên: “Ôi, đồng chí, lại là cô à?”

Khương Chi cười cười, giơ cái gói trong tay lên nói: “Hôm qua tôi gặp chút chuyện không vui với cô giáo Thái Nhiên, cho nên bây giờ tôi mới cố ý đến đây xin lỗi, tiện thể tặng một số thứ hữu ích cho học sinh, anh xem có thể để cho tôi đi vào được không?”

Chàng trai do dự một lúc rồi mở cửa, thấp giọng nói “Cô cũng đừng để ý, bạn trai của cô giáo Thái là công nhân cấp tám trong xưởng thép của chúng tôi, nhà anh ta ghê gớm lắm, ngày thường cô ta lúc nào cũng lỗ mũi hướng lên trời, đối xử với mọi người đều như vậy, nhưng mà, cô cũng cố gắng đừng xung đột với cô ta.”

Ở thời đại này, công nhân cấp tám không chỉ có địa vị đáng ghen tị mà còn đại diện cho kỹ thuật cao cấp có thu nhập cao.

Một công nhân bình thường chỉ kiếm được ba mươi đến bốn mươi một tháng, trong khi một công nhân cấp tám có thể kiếm được hơn một trăm đồng một tháng.

Khương Chi bất ngờ cười một tiếng, nghiêm túc gật đầu một cái: “Cám ơn, tôi biết rồi.”

Chàng thanh niên có chút ngượng ngùng nghiêng đầu, đón Khương Chi vào cửa.

Khương Chi xách đồ, đi thẳng đến trường học công chức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-96.html.]

Đáng Tiếc cô không may mắn, vừa đến cửa đã gặp phải cô giáo Thái Nhiên, người có “bạn trai là công nhân cấp tám”.

Cô ta cầm một nắm hạt dưa trên tay, đứng dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện gì đó với giáo viên khác, vẻ mặt rạng rỡ kia đã truyền tải hoàn hảo hình ảnh người phụ nữ nói xấu sau lưng người khác.

Thái Nhiên rõ ràng có thị lực rất tốt, cô ta ngay lập tức nhìn thấy Khương Chi.

Cô ta ném hạt dưa trong tay đi, phủi tay một cái, vặn eo đi tới cửa, chặn Khương Chi lại, quái gở nói: “Sao cô lại đến nữa? Xưởng thép chúng tôi là nơi để cô tùy ý ra vào à?”

Khương Chi thản nhiên nói: “Hôm qua tôi để quên giỏ ở văn văn phòng của mấy người, tôi đến đây lấy lại.”

Nghe vậy, sự hốt hoảng hiện lên trong đôi mắt Thái Nhiên.

Cô ta đã cầm hết tất cả những quyển sách bài tập và văn phòng phẩm ở trong giỏ về nhà từ sớm rồi, còn thuận tay cho cháu trai, cháu gái một ít.

Cô ta vốn tưởng rằng Khương Chi sẽ dồn hết sự chú ý vào Cận Cương Thiết, dù sao thì là thằng bé cũng là con trai ruột của Khương Chi, cho nên Khương Chi sẽ không nhớ tới những thứ trong cái giỏ kia, hơn nữa cho dù Khương Chi nhớ tới thì cô ta là giáo viên của Cận Cương Thiết đó, Khương Chi còn có thể không biết xấu hổ mà đòi cô ta à?

DTV

Nhưng bây giờ Thái Nhiên nghe đối phương nhắc đến giỏ khiến cô ra cảm thấy hoảng sợ.

Nếu hành vi của cô bị vạch trần thì sẽ xảy ra rắc rối lớn rồi.

Khương Chi là người nào?

Cô đã tiếp xúc và giao tiếp với rất nhiều người, còn nhiều hơn số nước Thái Nhiên đã uống, sao cô có thể không nhìn ra được sự chột dạ của cô ta chứ?

Khương Chi nhếch khóe miệng, nghi ngờ nói: “Cô giáo Thái có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ có vấn đề gì à?”

Thái Nhiên giống như con mèo bị đạp trúng đuôi, bên ngoài mạnh mẽ bên trong hoảng sợ mà nói: “Sao tôi biết được! Tôi là người trông coi giỏ hộ cô à?”

Dứt lời, cô ta liền vội vàng rời đi.

Sắc mặt Khương Chi trở nên lạnh lùng, cô ôm đồ vào trường, lúc này đang là giờ học, trước tòa nhà không có đứa trẻ nào, cô ngẫm nghĩ một lát, rồi tự mình đi đến gõ cửa phòng giáo viên.

Cửa mở ra.

Một thầy giáo dáng vẻ khá bình thường nói: “Chào cô, cô tìm ai vậy?”

Khương Chi khách sáo nói: “Đồng chí, xin hỏi cô giáo Hình ở đây không?”

Thầy giáo quay đầu nhìn vào trong văn phòng nói: “Cô giáo Hình đang dạy học rồi, cô tìm cô ấy có chuyện gì sao?”

“Không có gì, cám ơn, tôi ở đây đợi cô ấy.”

Khương Chi lắc đầu, mỉm cười mà nói.

Thầy giáo quan sát cô, khẽ ho một tiếng rồi nói: “Cô vào văn phòng đợi cô ấy đi, sắp tan học rồi đó.”

Khương Chi nhỏ nhẹ từ chối: “Cám ơn, không cần đâu.”

Cô vốn không phải đến đây để gặp cô giáo Hình, chỉ là tiện thể hỏi thăm, không muốn để Thái Nhiên chiếm lợi ích của cô mà thôi, nhưng mà đây là chuyện nhỏ, ưu tiên hàng đầu của cô là ở đây đợi Hổ Tử tan học.

Thầy giáo gật đầu một cái, đi một bước quay đầu lại nhìn ba lần mới trở về văn phòng.

Thái Nhiên nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện, cô ta lẩm bẩm một câu: “Hồ ly tinh.”

Cô ta cụp mắt xuống nhìn chiếc giỏ chỉ còn lại vài cây bút chì dưới bàn làm việc, đá nó một cách hung ác, bỗng nhiên, cô ta mặt không đổi sắc đá chiếc giỏ xuống dưới bàn làm việc của cô giáo Hình

Khương Chi cũng không biết hành động này của Thái Nhiên, tiếng chuông tan học vang lên.

Cùng với tiếng chuông tan học vang lên chói tai, các em học sinh giống như một tổ ong ùa ra khỏi lớp học, bọn nhỏ nhìn thấy Khương Chi thì trên mặt đều lộ ra vẻ tò mò, không biết đây là chị của ai mà lại xinh đẹp như vậy.

Loading...