Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 94
Cập nhật lúc: 2024-11-15 15:48:42
Lượt xem: 41
Một lát sau, cô mới trịnh trọng nói: “Chuyện trước đây không phải là chuyện tôi mong muốn, tôi cũng không có cách nào chối cãi, nhưng con là của tôi, đứa bé còn có mấy người anh em nữa, tôi chỉ muốn bọn chúng có thể cùng nhau vui vẻ lớn lên, cuộc sống sau này, tôi sẽ bù đắp lại sai lầm của bản thân.”
Cận Phong Sa có tâm tư tỉ mỉ, khác xa với vẻ bề ngoài thô kệch.
Anh ấy có thể nhìn thấy ánh mắt trong vắt của Khương Chi, lời nói chân thành tha thiết, đều là lời từ tận đáy lòng.
Nghĩ như vậy, anh ấy nói: “Trước đây khi tôi nhặt được cậu bé thì cậu bé đang nhặt đồ ăn ở thùng đựng đồ ăn thừa bên ngoài tiệm cơm quốc doanh, lúc ấy cậu nhóc đã đói đến da bọc xương, trên người đều là vết thương bị đánh đập.”
Mỗi lời Cận Phong Sa thốt ra đều tựa như mũi d.a.o đ.â.m vào trong tim Khương Chi, khiến khuôn mặt cô trắng bệch không còn giọt m.á.u nào.
Khương Chi siết chặt ngón tay, nghiêm túc lắng nghe.
“Lúc tôi dẫn thằng bé về, lúc ăn cơm thằng bé vừa ăn vừa ói, tôi phải đưa thằng bé đến bệnh viện truyền nước mấy ngày mới khỏe hơn”.
Lời nói của của Cận Phong Sa giống như dệt nên một bức tranh, khiến Khương Chi cảm thấy giống như bị người ta dùng gậy đánh vào đầu vậy.
Hóa ra, sau khi Hổ Tử bị bán, tính tình cậu bé trở nên nóng nảy vô lý, thường ném bát và lườm người khác, người mua dần dần mất kiên nhẫn với Hổ Tử, vì để khiến cậu bé khuất phục nghe lời, bọn họ chọn lựa cách không cho cậu bé ăn cơm, thậm chí còn đánh cậu bé nữa.
Hổ Tử bướng bỉnh từ trong xương cốt, cho nên cậu bé đã nhân cơ hội bỏ chạy.
Một đứa nhỏ bốn tuổi như Hổ Tử, mỗi ngày đều nhặt rác ăn, nếu không phải cậu bé có vận khí tốt gặp được Cận Phong Sa thì có lẽ cậu bé đã c.h.ế.t đói trong gió lạnh đêm đông.
Mới đầu, Hổ Tử cũng phớt lờ không để ý Cận Phong Sa, thậm chí còn bỏ chạy hai lần.
DTV
Nhưng mà, cuối cùng Cận Phong Sa vẫn tìm được Hổ Tử, dần dần, cậu bé cũng nhìn ra Cận Phong Sa thật lòng đối xử tốt với mình, cho nên khi gặp anh ấy cũng không chạy nữa mà ở lại xưởng luyện thép, trở thành con trai của một chàng thanh niên chưa lập gia đình như Cận Phong Sa.
Cận Phong Sa nhìn đôi môi tái nhợt của Khương Chi rồi nói: “Tôi từng hỏi Hổ Tử chuyện nhà thằng bé ở đâu, nhưng cậu bé không muốn nói, còn nói không muốn trở về.”
Khương Chi mím môi không nói, không biết đang suy nghĩ gì.
Cận Phong Sa trầm ngâm nói: “Bây giờ Hổ Tử rất chán ghét bài xích cô, thằng bé không thể nào đi với cô được đâu.”
Khương Chi không lên tiếng, cô đứng dậy đi đến cửa phòng, cô gõ cửa một cái, nhẹ nhàng nói: “Hổ Tử, lúc trước mẹ đã làm sai rồi, cho nên đã khiến con bị tổn thương, mẹ xin lỗi con, con ra ngoài nói chuyện với mẹ có được không?”
Trong phòng yên tĩnh, không có chút động tĩnh nào.
Cô vặn ổ khóa cửa, cửa đã bị khóa trái ở bên trong rồi.
Đôi mắt Khương Chi ửng đỏ, cô hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cảm giác muốn khóc.
Một lúc lâu sau, cô chắc chắn Hổ Tử sẽ không ra ngoài nữa, thì cô mới lấy ra một trăm đồng từ trong túi đưa cho Cận Phong Sa, nói: “Số tiền này làm phiền anh mua chút đồ ăn cho đứa nhỏ, ngày mai tôi sẽ đến nữa.”
Dứt lời, cô cũng không chờ Cận Phong Sa từ chối mà xoay người vội vã rời đi.
Cận Phong Sa siết chặt tiền, im lặng một lúc lâu.
Lúc này, anh ấy nghe thấy trong phòng có tiếng động nhỏ.
Cận Phong Sa bước đến, vặn tay nắm cửa, cửa phòng vang lên một tiếng rồi mở ra, rõ ràng là Hổ Tử vừa mới mở khóa an toàn rồi.
Cận Phong Sa nhìn Hổ Tử đang cúi đầu ngồi ở mép giường, anh ấy không nhịn được mà thở dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-94.html.]
Lúc trước anh ấy vẫn cho là đứa nhỏ này thật sự chán ghét gia đình ruột thịt của mình, hận người mẹ đã bán mình đi, cho nên anh ấy mới muốn giữ thằng bé ở lại, nhưng hôm nay vừa nhìn thấy, rõ ràng không giống như những gì anh ấy nghĩ, trong lòng Hổ Tử vẫn luôn khát vọng người thân ruột thịt lúc trước của mình
Cậu bé chưa từng quên bọn họ.
Cận Phong Sa hơi chua xót trong lòng, anh ấy ngồi bên cạnh Hổ Tử, xoa đầu cậu bé rồi nói: “Sao lúc nãy con không ra ngoài?”
“Bà ta bán con rồi! Bà ta không phải là mẹ con! Con sẽ không về nhà với bà ta đâu!” Hổ Tử giống như một con báo nhỏ giận dữ với đôi mắt đỏ bừng, cậu bé gầm lên với Cận Phong Sa, sau đó cậu bé nằm lên giường, nhấc chăn lên trùm từ đầu đến chân.
Cận Phong Sa rũ mắt nhìn số tiền trong tay, lại nhìn Hổ Tử, anh ấy trầm mặc.
. . .
Khương Chi rời nhà máy luyện thép với tâm trạng nặng trĩu.
Cô không ngờ Hổ Tử lại gặp phải chuyện khó khăn như vậy, thật khó tưởng tượng, nếu như không có Cận Phong Sa thì Hổ Tử sẽ như thế nào.
Khó trách tính tình của thằng bé lại cáu kỉnh như vậy, nếu như cô muốn thuyết phục khiến cậu bé tiếp nhận cô thêm một lần nữa, chỉ sợ rằng đó sẽ là một nhiệm vụ lâu dài và khó khăn.
Khương Chi hít sâu một hơi, cho dù nói thế nào đi nữa, tìm được đứa nhỏ chính là một khởi đầu tốt.
Cô cần cho Hổ Tử một khoảng thời gian để thích ứng.
Cô mới vừa ngồi lên xe đạp thì chợt nhớ đến chiếc giỏ để ở phòng giáo viên, cô cũng không có tâm trạng quay lại lấy, cho nên cô dứt khoát đạp xe ra phố mua một chiếc giỏ đan bằng trúc kín gió hơn.
Cô xách giỏ trúc, vừa muốn đi mua một ít vải về thì nghe thấy một tiếng hét hoảng sợ: “Túi! Cái túi xách của tôi!”
Khương Chi cau mày nhìn theo hướng phát ra giọng nói, cô nhìn thấy một người đàn ông thấp bé mặc quần jean, nón nỉ có dáng người thấp lùn chạy nhanh đến một nơi vắng vẻ, anh ta đang ôm chặt một chiếc túi xách của phụ nữ trông rất có giá trị trong tay.
Người đi đường nhìn cảnh tượng này vô cùng thờ ơ, cũng không có người nào gặp chuyện thì sẵn lòng giúp đỡ như cô nghĩ.
Niên đại này có an ninh công cộng rất kém, người dân nói chung có ý thức pháp luật không nhiều, một số thanh niên thất nghiệp sống trong cảnh nghèo khó sẽ tổ chức các băng nhóm bạo lực, công khai trộm cắp, cướp bóc, trêu đùa phụ nữ ở trên đường, có thể xem như đây là một thời kỳ các vụ phạm tội ở đỉnh cao.
Khương Chi híp mắt một cái, đạp xe đuổi theo.
Khi đến gần người đàn ông thấp bé vừa mới cướp đồ, cô dùng hết sức ném chiếc giỏ mới mua ra, đánh mạnh vào lưng anh ta, khiến anh ta loạng choạng vài bước và suýt ngã xuống đất.
Khương Chi thả xe đạp sang một bên, xoay người trong không trung, đôi chân dài quét qua sau cái ót của người đàn ông, động tác vô cùng sắc bén và dứt khoát.
Người đàn ông thấp bé hét lên đau đớn, đầu óc anh ta quay cuồng, cơ thể cũng đập xuống đất, chiếc túi trong tay cũng thuận thế lăn xuống đất.
Khương Chi nhặt cái túi lên, cô nhấc chân dẫm lên bàn tay của tên trộm.
Lúc này, một tràng pháo tay vang lên từ trong đám đông.
Bọn họ cũng không ngờ rằng, một cô gái gầy gò và yếu đuối như thế, vậy mà lại biết đ.ấ.m đá, những động tác của cô khiến người khác nhìn mà kinh ngạc, nếu như người nào cũng có thân thủ giống như cô, vậy thì sẽ không có nhiều người phạm tội như vậy rồi.
Người đàn ông thấp bé kêu thảm, chẳng mấy chốc đã bị người đứng xem bắt lại đưa đến đồn cảnh sát.
Loại hành động dám làm việc nghĩa này, nói không chừng còn có thể nhận được một số tiền thưởng.