Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 93
Cập nhật lúc: 2024-11-15 15:48:40
Lượt xem: 49
Nghe vậy, Hổ Tử vẫn luôn chăm chú nhìn cô đột nhiên sống mũi cay cay, nước mắt nóng hổi dâng lên trong mắt, cuộn trào mãnh liệt ở hốc mắt, cậu ấy hít một hơi thật sâu, kìm lại những giọt nước mắt đang dâng trào.
“Con của cô?”
“Con của cô?”
Thái Nhiên và cô giáo Hình đều trợn tròn mắt, không dám tin nhìn về phía cô và Hổ Tử.
Ngay cả Hồ San San và Nghiêm Khoan đang khóc lóc cũng ngừng khóc, vẻ mặt ngơ ngác nói: “Cận Cương Thiết, đây là mẹ cậu à?”
Hổ Tử giống như con thú nhỏ bị chọc giận, vành mắt đỏ lên trợn mắt với Khương Chi, quát: “Bà không phải mẹ tôi!”
Dứt lời, cậu bé chạy như bay lao ra khỏi văn phòng.
DTV
Khương Chi xoay người đuổi theo.
Cơ thể Hổ Tử rõ ràng được chăm sóc rất tốt, tốc độ chạy rất nhanh, Khương Chi vất vả đuổi theo, hai người, người chạy người đuổi, dọc đường bị rất nhiều công nhân viên chức để ý, có người lanh lợi vội vàng chạy vào trong xưởng tìm người.
“Kỹ thuật viên Cận! Kỹ thuật viên Cận! Có một nữ đồng chí đang rượt đuổi con của anh!”
Thập niên 80, “Kỹ thuật viên” là một chức danh rất được kính trọng, hàng ngày ngoại trừ kiểm tra thiết bị, còn nhận công trình ở ngoài, tiền lương rất cao, một tháng có thể kiếm được hơn 80 đồng tiền, thuộc về nhân viên lương cao.
Cận Phong Sa đang lắp đặt cầu d.a.o điện phát hiện rò rỉ, nghe thấy câu này, anh ấy cởi nón bảo hộ xuống, nhíu mày nói: “Rượt đuổi con tôi sao?”
Người tới vội vàng trả lời: “Tôi còn lừa anh làm gì? Giao việc cho tôi, anh đi xem thử đi!”
Nghe xong, Cận Phong Sa cũng không dám chậm trễ, buông tay chạy ra khỏi phân xưởng.
Anh ấy hỏi đường mọi người, đuổi theo hướng họ chỉ, rẽ trái rẽ phải, cuối cùng ở cầu thang của tầng lầu nhà mình thì anh ấy cũng tìm được con trai của anh ấy Cận Cương Thiết, cậu bé ngồi trên bậc thang, khuôn mặt nhỏ vùi vào đầu gối, đôi vai đang run rẩy, hình như là đang khóc.
Mà cách Cận Cương Thiết không xa, một người phụ nữ có bóng lưng mảnh khảnh yểu điệu, mặc áo lông trắng nhìn cậu bé.
Cận Phong Sa giật mình.
Anh ấy hơi do dự, tiến lên vài bước, vỗ nhẹ vai người phụ nữ.
Khương Chi ngoái đầu nhìn lại, người đàn ông phía sau có thân hình cao lớn rắn chắc, bước đi trầm ổn, đáng tiếc trên má có một vết sẹo dài bằng hai ngón tay, nhìn có chút dữ tợn, là kiểu người cứng cỏi.
Cận Phong Sa đối diện với đôi mắt hạnh xinh đẹp của Khương Chi thì nhiệt độ trên mặt bất giác nóng lên.
Anh ấy há miệng thở dốc, sau một lúc lâu, mới phun ra một câu khô khốc: “Chính là cô rượt con trai tôi sao?”
Khương Chi nheo mắt, hóa ra đây là người mua.
Sắc mặt cô trở nên lạnh lùng, mặt mày bình tĩnh nói: “Hổ Tử là con trai của tôi, trước đây bán cậu bé là tôi sai, tôi thật sự rất hối hận, hy vọng anh có thể cho tôi cơ hội để bù đắp cho cậu bé, trả con lại cho tôi.”
Nghe vậy, Cận Phong Sa liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, nhiệt độ trên mặt tiêu tán, sắc mặt cũng lạnh đi.
Anh ấy cười nhạo nói: “Hóa ra cô chính là người phụ nữ bán con đó?”
Khương Chi nhíu mày.
Mới đầu khi anh ấy nhìn cô, là ánh mắt xa lạ, cô còn tưởng rằng là do trong khoảng thời gian này gương mặt mình mượt mà hơn, dáng vẻ có chút thay đổi khiến anh ấy không nhận ra cô, nhưng nghe tới câu này thì cô cũng hiểu được, người này không phải là người mua lúc trước.
Cận Phong Sa cười nhạo xong, sau đó cũng kỳ quái hỏi: “Sao cô lại tìm được tới đây?”
Khương Chi đè nén cơn sóng trong lòng, nghi ngờ nói: “Sao đứa bé lại ở đây với anh?”
Cận Phong Sa nhìn thấy mặt cô thản nhiên, ánh mắt trong veo, không phải loại phụ nữ ác độc vô liêm sỉ xấu xa giống như trong tưởng tượng của anh, suy nghĩ rồi nói: “Đi thôi, trở về với tôi rồi nói sau, chỗ này không phải chỗ để nói chuyện.”
Khương Chi cũng không từ chối, cô cũng muốn biết nhiều chuyện của Hổ Tử hơn.
Cận Phong Sa đi về phía bậc thang, bế Hổ Tử đang đắm chìm trong thế giới của cậu bé, hét lớn: “Về nhà thôi con trai!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-93.html.]
Hổ Tử kinh sợ kêu lên, ngẩng đôi mắt đỏ rực lên, mắt đỏ như mắt thỏ, trước tiên cậu bé liếc mắt nhìn Khương Chi một cái, mới vươn tay ôm lấy cổ của Cận Phong Sa, vùi mặt vào, không muốn nhìn tới Khương Chi nữa.
Cận Phong Sa bế Hổ Tử, dẫn Khương Chi về nhà ở tòa cư dân.
Sau khi anh ấy nuôi dưỡng Hổ Tử, thì đã dọn từ tòa độc thân tới đây.
Tầng ba của tòa cư dân, lọt vào trong tầm mắt chính là hành lang thật dài, chỗ này rõ ràng là chật kín người, trước cửa mỗi nhà đều lắp những bếp lò đơn giản, có người đang cắt rau, khi nhìn thấy Khương Chi đi phía sau Cận Phong Sa thì trên mặt đầy vẻ hóng chuyện.
“Hả, trong nhà kỹ thuật viên Cận lại có khách à? Trong nhà còn có miếng thịt khô, hay là tôi đưa qua cho anh nhé?”
Một người phụ nữ cắt tóc ngắn, đeo tạp dề nháy mắt nói.
Cận Phong Sa ho nhẹ vài tiếng, lúng túng nói: “Không cần đâu dì Lưu.”
Nói xong thì bọn họ đã tới cửa phòng, anh ấy lấy chìa khóa ra mở cửa, mời Khương Chi vào phòng.
Cửa phòng “Phịch” một tiếng đóng lại, ngăn ánh mắt nhiều chuyện của mọi người.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng, đầu tiên là ghé vào cửa lắng nghe, không nghe được tiếng động thì tròng mắt liền chuyển động, cầm theo cọng hành cười tủm tỉm đi tới nhà hàng xóm, kỹ thuật viên Cận mời con gái vào nhà, chuyện này rất hiếm thấy.
Vừa vào cửa, Hổ Tử đã giãy giụa bò xuống khỏi người Cận Phong Sa, chạy vào phòng, nhốt mình lại.
Khương Chi mím môi, cũng không sốt ruột đi dỗ cậu bé.
Cận Phong Sa liếc mắt nhìn cửa phòng một cái, không gọi cậu bé ra, chỉ nói chuyện với Khương Chi: “À, cô ngồi trước đi, tôi đi rót cốc nước cho cô.”
Khương Chi gật đầu, ngồi ở trên sô pha, nhìn xung quanh căn nhà.
Chỗ này là căn phòng nhỏ bên trong một căn phòng lớn, thoạt nhìn có vẻ lớn hơn 40 mét vuông, trong phòng được thu dọn rất sạch sẽ, đồ đạc cũng đơn giản, không có dấu vết sinh sống của phụ nữ.
Cô liếc nhìn Cận Phong Sa, không ngờ người này trông khoảng 30 tuổi mà vẫn chưa kết hôn.
Rất nhanh, Cận Phong Sa đã rót hai cốc nước tới.
Anh ấy cầm lấy cốc nước uống ừng ực hết một cốc, hào sảng lau miệng, thấy Khương Chi không nhúc nhích thì cho rằng cô sợ bẩn, thuận miệng nói: “Cốc này của tôi được làm bằng sắt, rất sạch.”
Khương Chi hơi giật mình, nhìn Cận Phong Sa với ánh mắt mềm mỏng hơn nhiều.
Ngược lại không phải là cô ngại không sạch, chỉ là cô không thân với anh ấy, trai đơn gái chiếc ở riêng một phòng nên mới không thoải mái.
Tuy là chỉ tiếp xúc ngắn, nhưng cũng có thể nhìn ra người đàn ông này có tâm tư đơn thuần lương thiện, tình cảm của Hổ Tử và anh ấy rất tốt, trừ ngoại hình của hai người không giống nhau ra thì tình cảm lại giống như cha con ruột.
Khóe môi Khương Chi hơi cong lên: “Nói chuyện đi, tại sao Hổ Tử lại ở chỗ này với anh?”
Cận Phong Sa lại nhìn cửa phòng đóng chặt, quay đầu nhìn Khương Chi: “Trước khi tôi nói, có thể hỏi cô một vấn đề được không?”
Khương Chi gật đầu: “Mời nói.”
Cận Phong Sa bình tĩnh nhìn cô, lúc nói chuyện, giọng nói lại bất giác mang theo vài phần hùng hổ hăm dọa: “Bốn đứa con của cô, có phải cô đã bán đi hết rồi đúng không?”
Nghe vậy, Khương Chi hơi cụp mi.
Một lúc lâu sau, cô mới nói: “Bán đi ba đứa. Tôi mới tìm về được một đứa, Hổ Tử là đứa thứ hai”.
Cận Phong Sa nhìn chằm chằm cô không hề chớp mắt, thấy đầu ngón tay run rẩy của cô, cũng hiểu được cảm giác phức tạp trong lòng cô.
Tuy nhiên, anh ấy lại không hề mềm lòng, giọng nói lạnh băng: “Nếu đã bán đi, tại sao lại muốn tìm về? Là bởi vì cuộc sống hiện giờ của cô đã tốt hơn sao? Nếu trả lại con cho cô, ngày nào đó cô đói thì có phải sẽ bán chúng lần nữa hay không?”
Khương Chi mím chặt môi, khó nói thành lời.
Dù cô có nói linh tinh gì đó thì cũng không có cách gì xóa bỏ được tội nghiệt của nguyên chủ.