Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 92
Cập nhật lúc: 2024-11-15 15:48:39
Lượt xem: 53
Mọi người vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh đã tới trường học.
Hiện giờ là giờ nghỉ giải lao, trong sân trường đông nghẹt học sinh, có nữ sinh nhảy dây cao su, có nam sinh b.ắ.n bi, chơi bài, ồn ào náo nhiệt, vô cùng ầm ĩ.
Nữ giáo viên mặc áo đỏ nói chuyện với hai người, rồi quay trở về văn phòng.
Ánh mắt Khương Chi đảo qua lần lượt từng học sinh nhỏ đang chơi đùa, nhưng không thấy ai trông giống Hổ Tử.
Cô giáo Hình, cũng chính là nữ giáo viên cao béo hiền lành đang nhìn cô giáo Thái Nhiên mặc áo đỏ xoay người vào văn phòng, cô ấy mỉm cười nói với Khương Chi: “Đồng chí, hiện giờ cách giờ vào lớp còn lâu, đến văn phòng của tôi nghỉ ngơi một lát, uống ly nước nhé?”
Lúc này, Khương Chi mới thu hồi ánh mắt, hé môi nói: “Vâng, cảm ơn cô giáo Hình.”
Cô vừa bước vào căn phòng cùng cô giáo Hình, một tiếng chuông vào lớp chói tai vang lên.
Thái Nhiên liếc mắt nhìn Khương Chi một cái, không nói gì, cầm sách giáo khoa nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Các giáo viên khác ngồi trong văn phòng cũng lần lượt rời khỏi, chỉ còn lại một mình cô giáo Hình và Khương Chi.
Khương Chi nói: “Cô giáo Hình không có tiết sao?”
Cô giáo Hình cười tủm tỉm bưng ly nước tới cho cô, lắc đầu nói: “Chiều nay tôi không có tiết học.”
Khương Chi hiểu ra.
Cô không muốn bỏ lỡ cơ hội tìm hiểu thông tin, bày ra dáng vẻ tò mò: “Cô giáo Hình, chắc là cô làm giáo viên đã lâu rồi, có từng gặp phải học sinh nào không nghe lời, quậy phá gây chuyện không?”
Hổ Tử có cá tính lập dị, nếu thật sự là học sinh trường công thì nhất định sẽ là một học sinh cá biệt.
Vừa nhắc tới vấn đề này, cô giáo Hình lên tiếng một cách bất lực: “Sao có thể không có chứ?”
Khương Chi cúi người, bày ra dáng vẻ tò mò chăm chú lắng nghe: “Ồ?”
Cô giáo Hình lắc lắc đầu: “Lớp học của tôi có hai học sinh không nghe lời, nhưng mà chúng tôi và phụ huynh của bọn nhỏ đều là công nhân viên chức xưởng thép, bình thường ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp, không có cách gì dạy dỗ mấy đứa nhỏ đó đàng hoàng được.”
Nói đến đây, Khương Chi vừa định hỏi sâu thêm thì đã bị một lời khiển trách nghiêm khắc cắt ngang.
“Cận Cương Thiết, Nghiêm Khoan, Hồ San San, nói đi, cái này ai mang đến? Nếu hôm nay các người không nói rõ ràng thì đợi ở trường học cho tôi, gọi ba mẹ tới!”
Lời vừa dứt, cửa văn phòng cũng bị đẩy ra đánh rầm.
Thái Nhiên vốn đã vào lớp, theo sau là ba bóng dáng nhỏ xếp hàng đi vào, hai nam một nữ.
Thái Nhiên ngồi xuống chỗ làm việc của cô ta, đặt thứ gì đó xuống, cầm ly nước lên uống một ngụm, lại lấy ra cây gậy dạy học nhỏ dài, vẻ mặt nghiêm khắc nói: “Nói từng chút một cho tôi, Hồ San San, em nói trước!”
DTV
Bé gái tên Hồ San San thắt b.í.m tóc đuôi sam, hai tay chặt sau lưng, sắc mặt trắng bệch đến rợn người.
Môi cô bé mấp máy, sợ tới mức cả nửa ngày cũng chưa nói được câu nào.
Thái Nhiên cũng không để ý nhiều như vậy, thấy cô bé không hé răng, mất kiên nhẫn nói: “Giả câm à?”
Nói xong, lại kéo cô bé lại, mở tay cô bé ra, rồi hạ gậy dạy học mà đánh vào lòng bàn tay của cô bé vài cái, lòng bàn tay cô bé liền đỏ bừng một mảng, cái miệng nhỏ của cô bé mím lại, oa oa khóc lên.
Hai bé trai cúi đầu co rúm lại.
Cô giáo Hình hơi đau lòng nhìn cô bé, không đồng ý nói: “Cô giáo Thái, nói chuyện đàng hoàng với đứa trẻ, đừng đánh đứa nhỏ, không tốt đâu.”
Nghe vậy, Thái Nhiên nhướng đôi mày hẹp dài, ném đồ trên bàn cho cô giáo Hình, cười lạnh nói: “Không tốt sao? Cô nhìn xem bọn chúng cầm cái gì đi học? Tuổi còn nhỏ học hành không tốt, trưởng thành cũng chỉ là đầu trộm đuôi cướp, chỉ biết gây thêm họa cho quốc gia!”
Cô giáo Hình nhận lấy thứ vừa được ném tới, môi cô ấy mấp máy, không biết nên nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-92.html.]
Khương Chi ngồi gần cô ấy nhất, cũng thấy rõ.
Đó là một bộ bài Poker, bên trên vẽ hình mỹ nữ mặc đồ tắm hở hang, còn viết mấy chữ nghệ thuật thể hình.
Đối với mấy học sinh tiểu học mà nói, cho dù bài poker có phù hợp để mang đến trường hay không thì chỉ tính riêng hình phía trên thôi là đã không thể chấp nhận được rồi.
Thái Nhiên thấy cô giáo Hình không nói, hừ một tiếng, cũng mặc kệ Hồ San San khóc lóc, thuận tay tóm lấy cậu bé đứng gần cô ta, tay nâng cây gậy dạy học mà đánh xuống, lực mạnh tới mức cả văn phòng đều nghe thấy rõ ràng, thành công đánh thêm một đứa nhỏ khóc.
Khương Chi nhíu mày, vừa định mở miệng thì đã nhìn thấy bé trai cuối cùng chợt ngẩng đầu, gầm nhẹ: “Đừng đánh nữa, là tôi cầm!”
Văn phòng yên lặng.
Còn Khương Chi thì ngay khi nhìn thấy mặt cậu bé, bỗng nhiên đứng dậy.
Cậu bé mặc áo bông màu xanh quân đội, cao hơn Tiểu Diệu và Tiểu Qua một chút.
Đầu tóc màu đen của cậu ấy có hơi lộn xộn, khuôn mặt nhỏ lại trắng nõn xinh đẹp, khuôn mặt lộ ra một vẻ ngoại quốc, đôi lông mày nhíu chặt, đôi mắt phượng hẹp dài khi nhìn chằm chằm Thái Nhiên tràn đầy vẻ hung ác, đôi môi mím chặt, trông quật cường lại cố chấp.
Nếu nói Tiểu Qua giống Thi Liên Chu đến năm phần, vậy thì đứa nhỏ trước mặt này giống anh khoảng tám phần.
Hổ Tử.
Gần như không cần phải hỏi nhiều, Khương Chi đã xác định được thân phận của cậu bé.
Thái Nhiên bị ánh mắt của Hổ Tử chọc giận: “Ánh mắt đó của cậu là thế nào?! Đi, kêu ba cậu tới đây ngay bây giờ cho tôi!”
Hổ Tử gân cổ, hét lên câu bác bỏ: “Tôi không! Người nào làm người đó chịu!”
Thái Nhiên cảm thấy bản thân bị khiêu khích, đứng lên, giơ cây gậy dạy học cao lên: “Đồ sói con! Không dạy dỗ cậu một chút thì cậu không biết tôn trọng giáo viên!”
Hổ Tử cũng kiên cường, đôi mắt cũng không hề chớp lấy một cái, chỉ hung dữ trừng mắt với Thái Nhiên.
Lúc cây gậy dạy học sắp đánh xuống thì được một bàn tay mảnh khảnh bắt lấy một cách chuẩn xác.
Thái Nhiên sửng sốt, chợt tức giận nói: “Làm gì vậy? Một người bán sách bài tập như cô mà dám quản tới chuyện tôi dạy dỗ học sinh sao?”
Đối mặt với thái độ thù địch của Thái Nhiên thì Khương Chi hoàn toàn không để trong lòng, cô cụp mắt nhìn về phía đứa trẻ vừa đứng tới đùi cô.
Lúc này, đứa nhỏ cũng ngẩng đầu nhìn về phía cô, khuôn mặt nhỏ lộ ra vẻ ngơ ngác, nhất thời kinh ngạc đến quên cả nói chuyện.
Thái Nhiên lại không nhận ra không khí không phù hợp, cô ta lại dùng sức trên tay, muốn rút gậy dạy học ra, lại không ngờ sức lực của Khương Chi lớn như vậy, nhất thời không rút ra được, sốt ruột đến độ sắc mặt đỏ bừng, la lớn: “Buông tay! Cô cút ra khỏi xưởng thép cho tôi!”
Khương Chi đè nén cảm xúc hỗn loạn, đẩy cây gậy dạy học ra, khiến Thái Nhiên đặt m.ô.n.g ngồi lại lên ghế.
Cô thản nhiên nói: “Trong quá trình trưởng thành, khi học sinh đi học thì khó tránh khỏi sẽ mắc sai lầm, đây là một hiện tượng bình thường trong giáo dục. Chức trách của giáo viên không phải là dùng cách xử phạt về mặt thể xác của học sinh, mà là sửa chữa lỗi lầm, để học sinh trong quá trình này hiểu được đạo lý, học được kiến thức.”
“Cô thật sự là một giáo viên tốt sao?”
Nghe thấy câu hỏi này khiến sắc mặt Thái Nhiên vừa xanh vừa trắng.
Cô giáo Hình kinh ngạc liếc mắt nhìn Khương Chi một cái, cô ấy không ngờ rằng một cô gái xách giỏ buôn bán nhỏ lại có kiến thức như vậy.
Thời này, học sinh phạm sai lầm, cơ bản đều sẽ phải nhận hình phạt của giáo viên, như là bị đánh tay, phạt đứng, gõ hạt dẻ, thậm chí trưa không được về nhà ăn cơm cũng chẳng có gì lạ, bình thường giống như người nào cũng phải hô hấp, không ai quan tâm.
Mặc dù nói chuyện với phụ huynh, thứ chờ đợi học sinh, cũng chỉ là một trận phê bình từ phụ huynh, bởi vì phụ huynh cảm thấy giáo viên đúng.
Thái Nhiên đột nhiên đứng lên, quát: “Tôi quản học sinh của tôi, chỗ nào cho cô nói chuyện?!”
Khương Chi giật giật khóe miệng: “Người cô muốn đánh chính là con của tôi, cô nói có phải là chuyện có liên quan tới tôi không?”