Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 90
Cập nhật lúc: 2024-11-15 15:48:35
Lượt xem: 103
Hô hấp của Khương Chi như nghẹn lại, trái tim cũng đau nhức theo, không kìm chế được mà vành mắt đã nóng lên.
Tiểu Diệu quay đầu nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Mẹ đừng khóc, Tiểu Diệu không hề đau.”
Nghe thấy lời này, bờ môi của Khương Chi đã run lên, cô muốn nói gì đó nhưng không nói nên lời.
Làm sao có thể không đau.
Hiển nhiên do bác sĩ Lương có kinh nghiệm phong phú nên rất nhanh sau đó Tiểu Diệu đã được bôi thuốc xong xuôi, băng gạc lại che kín dấu vết bị phỏng một lần nữa. Thấy Tiểu Diệu còn lên tiếng an ủi Khương Chi, bác sĩ Lương khen ngợi: “Đúng là một đứa bé dũng cảm! Lúc thay thuốc thế này, người lớn còn không nhịn được mà than đau ấy chứ.”
Tiểu Diệu hé miệng cười một tiếng, trên gương mặt cũng lộ hai lúm đồng tiền xinh đẹp.
Bác sĩ Lương cười một tiếng: “Được rồi, trở về đi! Mỗi ngày vẫn phải truyền nước, tiếp tục khoảng hai mươi ngày nữa thì có thể xuất viện rồi.”
Khương Chi gật đầu, cô ôm Tiểu Diệu trở về phòng bệnh.
Tiểu Diệu duỗi tay ôm cổ cô, đặt đầu lên bả vai cô, nhẹ nhàng dụi qua dụi lại, ngửi mùi thơm trên người mẹ mình, trong mắt hiện đầy vẻ thỏa mãn và vui mừng không dám tin là thật.
Cậu bé chưa từng nghĩ đến có một ngày mình còn có thể gặp lại mẹ, càng không dám nghĩ mình có thể được mẹ ôm thế này.
Cảm giác này giống như nằm mơ vậy.
Cậu bé rất thích mẹ bây giờ.
Khương Chi ôm chặt Tiểu Diệu, giống như ôm báu vật bị mất đi nhưng đã tìm lại được.
Lúc đi lên lầu, có một nhóm người vác theo bao lớn bao nhỏ chen nhau đi xuống, trong miệng còn hét lớn lên không ngừng: “Tránh ra! Tránh ra!”
Khương Chi nhíu mày, cô cẩn thận né tránh mấy người này, chỉ sợ người ta động đến Tiểu Diệu.
Đột nhiên có một cái túi xách da rắn lớn đập vào vai cô khiến Khương Chi lảo đảo.
Lúc này có một cánh tay mạnh mẽ đã cẩn thận vây cô và Tiểu Diệu lại, đồng thời tránh cho cô bị ngã xuống, trong chớp mắt mùi hương nam tính mát lạnh đã bao lấy cô, cả người Khương Chi chợt cứng đờ, cô muốn đưa tay đẩy người này ra trong vô thức.
Một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng vang lên, trong đó còn hàm chứa vẻ không vui: “Đừng nhúc nhích!”
Da đầu Khương Chi lập tức tê rần.
Cô khẽ ngẩng đầu, đập vào mắt cô là cạnh hàm dưới rất lạnh lùng của người đàn ông.
Nhìn lên trên nữa chính là gương mặt với những đường nét sâu sắc của Thi Liên Chu.
Anh hơi hé môi, trên cơ thể như tỏa ra hơi thở lạnh lùng, hờ hững.
Mãi đến khi đoạn cầu thang này đã yên tĩnh lại, Thi Liên Chu mới buông tay ra, anh liếc cô rồi mới chuyển ánh mắt nhìn đến đứa bé đang tựa đầu vào vai Khương Chi. Anh tò mò quan sát Tiểu Diệu, đứa nhỏ này có đôi mắt hạnh vừa to vừa sáng, cũng không phải đứa bé trên xe bò lần trước.
Anh hơi híp mắt, gương mặt góc cạnh rõ ràng hiện vẻ khó lường.
Khương Chi giật mình, cô hơi đè thấp đầu Tiểu Diệu xuống, khẽ nói: “Cảm ơn anh Thi!”
DTV
Thi Liên Chu lạnh lùng “ừ” một tiếng, chân dài tiếp tục bước, dẫn đầu đi lên lầu.
Khương Chi nhẹ nhàng thở ra.
Lúc lên lầu, cánh tay nhỏ của Tiểu Diệu vẫn ôm chặt cổ mẹ mình, cậu bé nhỏ giọng nói: “Mẹ, chú kia rất đẹp!”
Khương Chi nghẹn họng, cô không biết nên trả lời thế nào nhưng may mắn là Tiểu Diệu không tiếp tục nhắc đến chuyện này nữa.
Cô đóng phí thay thuốc xong mới trở lại phòng bệnh, biết được gương mặt của Tiểu Diệu không có gì đáng ngại thì mấy người Trương Anh Tử vô cùng vui mừng.
Lê Sơ quan sát Tiểu Diệu, cười nói: “Tiểu Diệu xinh đẹp thế này, lớn lên chắc chắn sẽ được nhiều cô gái yêu thích.”
Trương Anh Tử hất cằm, cũng cảm thấy kiêu ngạo: “Đó là tất nhiên!”
Hai người tôi một câu anh một câu, gần như đã hết lời khen Tiểu Diệu như một bông hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-90.html.]
Bên môi Khương Chi là nụ cười yếu ớt, cô nhìn hai anh em Tiểu Qua và Tiểu Diệu ngồi sóng vai bên nhau.
Tuy gương mặt hai anh em không giống nhau nhưng cả hai đều môi hồng răng trắng khiến người ta yêu thích.
Nói ra thì gương mặt Tiểu Diệu giống mẹ hơn, mắt hạnh, môi củ ấu, rõ ràng là gương mặt của một cậu bé xinh đẹp, hoạt bát. Nếu so sánh thì đường nét trên gương mặt Tiểu Qua mạnh mẽ hơn, cũng càng giống Thi Liên Chu hơn.
Nhắc đến Thi Liên Chu, tâm trạng của Khương Chi lập tức trở nên nặng nề.
Cô nhớ trong nguyên tác, Thi Liên Chu là người không gần nữ sắc.
Nếu không phải vì mấy đứa bé quá khó quản, cộng thêm có người mượn mấy đứa bé này để đến gần anh, thì chỉ sợ mãi cho đến khi bước vào quan tài Thi Liên Chu cũng không kết hôn. Thế nhưng cho dù đã kết hôn thì cũng là cuộc hôn nhân hình thức, thật chất cũng chỉ muốn tìm “bảo mẫu” cho mấy đứa bé.
Trong nguyên tác, mỗi đứa bé một tính cách, trái lại chúng rất thích người “mẹ kế” kia.
Vậy vì sao anh phải giúp cô?
Xem trọng cô sao?
Khương Chi cau mày, bác bỏ ý nghĩ này.
Cũng không phải cô tự coi thường mình mà vì tính tình Thi Liên Chu lạnh lùng, không thể có chuyện anh dễ dàng bộc lộ tình cảm của mình. Nếu Thi Liên Chu thật sự thích một người, tuyệt đối sẽ là kiểu người chỉ cần người yêu yêu cầu cái gì anh sẽ lập tức thực hiện ngay, trái lại nếu không thích một người, Thi Liên Chu tuyệt đối có thể chơi c.h.ế.t người ta.
Nghĩ đến đây, trong mắt Khương Chi lóe lên một tia sáng ảm đạm.
Điều này đã khiến cô nghĩ ra một ý nghĩ khác.
Hảo cảm.
Cô có thể thừa dịp mình chưa bại lộ mà mau chóng tạo thiện cảm với cha của mấy đứa nhỏ không nhỉ?
Thế nhưng suy nghĩ này vừa mới ngoi lên đã bị Khương Chi c.h.é.m đứt.
Thi Liên Chu đó là người thế nào?
Nói Thi Liên Chu làm việc không kiêng kỵ ai, chẳng bằng nói anh không từ thủ đoạn nào thì chính xác hơn, phụ nữ có hảo cảm với anh có thể xếp hàng dài từ huyện Thấm đến thủ đô, trong đó còn có không ít những cô gái chất lượng tốt, có gia cảnh hùng hậu, thế nhưng đáng tiếc không có người nào có thể đến gần anh.
Kêu cô dựa vào con cái sao?
Đừng lộn xộn, còn chưa tìm đủ mấy đứa bé đây này.
Được rồi, vẫn là tự mình mạnh lên mới là điều quan trọng nhất, vẫn không nên đi loại đường tắt thế này.
Khương Chi tỉnh táo lại, cô nhìn thời gian lúc này đã là xế chiều rồi.
Cô nhìn về phía Lê Sơ và Trương Anh Tử: “Tôi đi ra ngoài một chuyến.”
Trương Anh Tử sửng sốt: “Chị Khương đi đâu vậy?”
Khương Chi lắc đầu: “Không có gì đâu, em trông chừng Tiểu Qua và Tiểu Diệu giúp chị!”
Lê Sơ thấy vậy cũng đứng dậy nói: “Vậy em cũng phải quay về, vẫn phải đi xem chuyện hàng hóa thế nào. Chị Khương, hai ngày nữa em sẽ đưa tiền đến cho chị.”
Khương Chi gật đầu, cô không sợ Lê Sơ tham chút tiền này.
Quy tắc của nhà họ Lê cũng không đến mức lệch lạc như vậy.
Khương Chi và Lê Sơ cùng bước ra khỏi bệnh viện, sau đó mỗi người đi một hướng.
Cô tìm người hỏi thăm rồi đạp xe đi về phía xưởng luyện thép.
Lão đại Hổ Tử là đứa bé có tính tình táo bạo nhất, khó quản thúc nhất trong bốn đứa bé. Trong nguyên tác, sau khi Thi Liên Chu tìm được Hổ Tử về, nhóc con này bướng bỉnh khó dạy bảo, suốt ngày gây chuyện, sau cùng thì trở thành một phú nhị đại suốt ngày đua xe, tán gái.
Trong lòng đứa nhỏ này vừa ngoan cố vừa yếu ớt, Hổ Tử tuyệt đối sẽ không dễ dàng đón nhận cô như Tiểu Diệu.