Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-11-14 21:59:53
Lượt xem: 38
“Nhưng mẹ có lên núi cũng không tìm ra đồ ăn đâu. Bây giờ mấy vỏ cây bên ngoài đều đã bị cạo sạch, cộng thêm tuyết rơi lớn, trên núi đầy sói đói, quá nguy hiểm. Mẹ chờ con, con đi tìm đồ ăn!”
Dù chỉ là một đứa bé bốn tuổi nhưng con cái nhà nghèo thường biết lo liệu việc nhà từ khi còn nhỏ nên Đản Tử biết phân biệt rất rõ ràng, cũng không biết cậu bé đã nghe ai nói có sói đói trên núi. Đản Tử dứt lời đã lập tức nhảy xuống giường, chuẩn bị ra ngoài tìm đồ ăn.
“Chờ đã, Đản Tử! Làm mẹ sao có thể để con mình ra ngoài tìm đồ ăn? Con ở trong nhà chờ, mẹ ra ngoài một lúc sẽ về ngay.”
Khương Chi nói xong đã xách chiếc giỏ rách đặt ở bên ngoài lên.
“Vậy con đi với mẹ!”
Đản Tử đi theo bên cạnh Khương Chi giống như một cái đuôi nhỏ, thỉnh thoảng còn len lén nhìn cái đầu băng bó của cô, trên gương mặt nhỏ nhắn lộ vẻ lo lắng.
Nghe vậy, Khương Chi nhìn xuống Đản Tử, trầm ngầm một lúc, cô cũng gật đầu đồng ý.
Có lẽ vì lý do hoàn cảnh sống từ nhỏ mà Đản Tử rất nhạy cảm. Lúc này, đúng là cô nên ở bên cạnh Đản Tử nhiều hơn, vả lại cô cũng chưa từng đi lên núi Chi Tử kia, Đản Tử cũng có thể làm người chỉ đường cho cô.
“Ra ngoài cũng được nhưng phải mặc thêm nhiều đồ vào.”
Khương Chi lục tung một phen, khó khăn lắm mới tìm thấy một chiếc áo bông đầy miếng vá, chiếc áo đã không còn màu sắc ban đầu nữa, khắp nơi chỉ một màu xám xịt như tro bụi chồng chất bao nhiêu năm.
Chiếc áo này chắc chắn là của Đản Tử nhưng lúc này mặc lên người cậu bé trông có vẻ nhỏ hơn một số, trông cậu bé rất buồn cười.
DTV
Đản Tử rất vui mừng, vừa mặc áo bông lên người, cậu bé đã cười híp mắt, làm lộ ra hàm răng trắng nhỏ, đều như bắp.
“Chiếc áo này là của bà Tú ở gần nhà cho con, con chỉ mới mặc được một lần, thế nhưng…”
Đản Tử sờ bề mặt chiếc áo trên người mình, giọng nói của cậu bé rất vui vẻ nhưng nói đến đây, giọng nói càng lúc càng nhỏ lại, đến sau cùng thì không ra tiếng nữa. Đản Tử cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn Khương Chi, thấy cô không tức giận, mới thở phào nhẹ nhõm.
Khương Chi mấp máy môi, cô đoán có lẽ nguyên chủ lại làm ra chuyện khốn kiếp gì đó rồi.
Nguyên chủ không quan tâm Đản Tử, hàng xóm ở gần đó vất vả lắm mới làm cho đứa nhỏ một chiếc áo, tuy trên áo có đầy những mảnh vá nhưng vẫn tốt hơn quần áo rách rưới rất nhiều, thế nhưng Khương Chi Tử sợ mặc sẽ bị hỏng nên cẩn thận cất giữ, chờ sau này mới mặc, không ngờ đứa nhỏ lớn nhanh, cho đến bây giờ thì chiếc áo đã trở nên nhỏ hơn.
“Chờ mẹ kiếm được tiền, mẹ sẽ mua quần áo tốt nhất cho con, cũng không cần mặc quần áo nhiều miếng vá nữa.”
Khương Chi vuốt đầu đứa nhỏ, giọng nói dịu dàng.
Cô tưởng mình nói như vậy sẽ khiến Đản Tử vui mừng nhưng bỗng nhiên cậu bé nghiêm túc lắc đầu.
“Mẹ, con không cần quần áo mới, chúng ta có thể dùng tiền mua khoai lang về ăn không? Vả lại mặc quần áo mới cũng không dễ làm việc.”
Đản Tử vừa nói, vừa đưa tay sang, nhẹ nhàng vỗ lên tay Khương Chi, giống như đang an ủi.
Khương Chi sững sờ, đột nhiên cô cười một tiếng, cúi đầu hôn lên má Đản Tử một cái.
“Đản Tử phải được mặc quần áo tốt, mẹ sẽ cố gắng để Đản Tử được ăn lương thực tử tế.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-9.html.]
Làm gì có đứa bé này không thích quần áo mới, cho dù Đản Tử có hiểu chuyện hơn thì cũng chỉ là một đứa bé, một đứa bé nhỏ tuổi như vậy nhưng lại lo lắng khiến cô khó xử mà an ủi cô.
Cô biết Đản Tử vừa yêu thương cô vừa tiếc tiền.
Lúc còn nhỏ cô đã từng sống ở những năm 80, cũng đã từng đọc không ít tiểu thuyết nói về thời đại này nên tất nhiên cô cũng có kiến thức ở phương diện này.
Vào những năm 60, 70, đây chính là thời đại không màu sắc rực rỡ, Trung Quốc chỉ đón nhận những màu xanh lam, xám, xanh lá.
Lúc đó người ngoại quốc đều gọi người Trung Quốc là con kiến lục, con kiến lam, cách gọi đó cũng để miêu tả quần áo của người Trung Quốc ngoài trừ màu xanh đậm thì cũng là màu xanh quân đội, cho dù có thêm màu sắc khác cũng chỉ là những màu tối, u ám, hoàn toàn không tìm thấy những màu tươi sáng.
Hơn nữa chỉ cần ăn mặc quần áo có màu sắc sặc sỡ hay đẹp mắt hơn sẽ bị quy cho cái tội “ăn mặc quái dị” và bị đưa ra giáo dục công khai.
Bây giờ là thập niên 80, quần áo đã trở nên phong phú hơn nhiều nhưng vì mọi người đã trải qua thời đại của xanh lam, xám, xanh lá nên họ vẫn không dám tùy ý “ăn mặc quái dị”, cho dù thời này đã không còn nhiều hạn chế như trước đó.
Vả lại, sau ba năm thiên tai khiến sản lượng bông giảm mạnh trên diện rộng.
Cho nên muốn mua sắm quần áo hay vải vóc cần phải có phiếu, mà để tiết kiệm, người ta mua quần áo cũng chỉ dám mua những loại quần áo có thể hạn chế mài mòn và bám bẩn.
Người sống ơ thời đại này, để thể hiện tính mộc mạc và gian khổ, thậm chí có rất nhiều người tự làm cho quần áo mới mua bị cũ đi, ví dụ như tự làm rách đầu gối, hoặc cùi chỏ rồi chụp lên mấy miếng vá.
Người ta có một câu vè truyền miệng thế này: Mới ba năm, cũ ba năm, may may vá vá lại ba năm.
Thời trang thời thượng nhất ở thời đại này vẫn là kính mát, áo cánh dơi và quần ống loe.
Quần bò cũng tạo nên một làn sóng lớn, đáng tiếc vì nó đi tiên phong quá sớm, sau đó cũng trở thành độc quyền của “thanh niên không tốt”.
Khương Chi híp mắt.
Cô biết trong tương lai có phong trào phục cổ, trong đầu cô hiện lên vô số thiết kế mới mẻ. Có lẽ cô sẽ làm ăn liên quan đến thời trang, cô có những sáng kiến mới mẻ, chỉ cần hơi thay đổi một chút sẽ phù hợp với bầu không khí của thời đại này, cô không lo mình không kiếm được tiền.
Nhưng vấn đề là phải có tiền vốn ban đầu.
Trong đầu cô đã có cách, tinh thần Khương Chi vốn đang căng thẳng cũng được thả lỏng hơn.
Cô quay đầu nhìn Đản Tử, cười nói: “Được rồi, đi thôi!”
Dứt lời, cô nắm tay Đản Tử bằng một tay, một tay khác xách cái giỏ đã rách bước ra ngoài.
Bên ngoài, tuyết rơi đầy trời, mặt đất đã hoàn toàn không nhìn ra được màu sắc vốn có của nó, tất cả trong tầm mắt đều là màu trắng của băng tuyết, toàn bộ thôn Khương Gia đều bị bao phủ bởi màu trắng mờ mịt, nhìn không rõ ràng, chỉ có những làn khói bếp lượn lờ bay ra để người ta phân biệt được có sự sống của con người.
Hai mẹ con đạp lên tuyết, đi về phía núi Chi Tử.
“Mẹ, trời lạnh quá! Trên núi không có đồ ăn đâu.”
Trên đường lên núi, Đản Tử nhỏ giọng nói.