Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 85
Cập nhật lúc: 2024-11-15 15:48:27
Lượt xem: 54
Trương Anh Tử thấy Khương Chi không nói lời nào, cô bé gặng hỏi: “Chị Khương, chị cảm thấy thế nào?”
Càng nghĩ cô bé càng cảm thấy có thể làm được, nếu như bọn họ làm được chuyện này, vậy thì việc kinh doanh xưởng quần áo của bọn họ nhất định sẽ rất tốt!
Khương Chi gật đầu khẳng định: “Được, đợi chúng ta mở xưởng may đã.”
Nghe cô nói như vậy, Trương Anh Tử cảm thấy vô cùng nôn nóng, hận không thể mọc cách bay về trấn Đại Danh ngay bây giờ để mở xưởng may.
Khương Chi nhìn dáng vẻ kích động của cô bé, cô không nhịn được mà nói: “Đợi đến tối, chị sẽ vẽ hai bản thiết kế quần áo, em xem thử có may được không nhé.”
Bây giờ bọn họ ở bệnh viện, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nhưng cô cũng có thể vẽ bản thiết kế thời trang trước, lên ý tưởng, thành lập nhà máy rồi sản xuất hàng loạt, đến lúc đó bọn họ sẽ không tay chân luống cuống.
Trương Anh Tử ngạc nhiên thốt lên: “Chị Khương, chị còn biết vẽ bản thiết kế quần áo nữ sao? Em tưởng chúng ta sẽ đến Hải Thành hoặc Bắc Kinh để mua hàng!”
Khương Chi cười nói: “Chị không phải dân chuyên, chỉ có thể vẽ tàm tạm thôi.”
Trương Anh Tử cảm khái nói: “Vậy thì chị cũng rất giỏi rồi! Chị Khương, có chuyện gì mà chị không biết làm không?”
Cô bé cảm thấy từ khi mình ở cùng với chị Khương, chuyện gì cô cũng có thể dễ dàng giải quyết, dường như không có gì làm khó được cô.
Khương Chi xòe tay nói: “Còn có nhiều chuyện chị không biết lắm.”
Dừng một chút, cô hơi nâng cằm lên, tự tin nói: “Dĩ nhiên, những thứ chị biết thì nhiều hơn là thứ không biết.”
Khương Chi suy nghĩ, nói: “Trong tay chúng ta không có đủ kinh phí, đợi quay về thị trấn thì chỉ có thể bắt đầu từ nhà máy nhỏ trước, mướn hai ba người, mỗi ngày làm hai ba mươi bộ quần áo, phát triển từ từ.”
Cô thông qua Lê Sơ bán ra chút “Hàng hóa”, phần lớn tiền kiếm được đều đổ vào nhà xuất bản nên sẽ không xoay được bao nhiêu tiền cho xưởng quần áo.
Cô đã nghiên cứu rồi, trong hệ thống, một chiếc máy in tiêu chuẩn hợp thời đại khoảng 3 vạn đến 7 vạn một cái, máy đóng sách thì rẻ hơn một chút, nhưng cũng không rẻ hơn bao nhiêu.
Vì thế, trông thì hệ thống tài chính có vẻ giàu, nhưng đầu tư vào nhà xuất bản xong thì chắc chắn số tiền còn dư lại sẽ không nhiều.
Cứ như vậy, xưởng quần áo cũng chỉ có thể được khởi đầu một cách nghèo nàn.
Cố được một đầu thì sẽ không cố được đầu còn lại.
Sau khi Trương Anh Tử nghe xong, an ủi: “Không sao đâu chị Khương, ai mà không phải làm nhà máy từ nhỏ đi lên chứ?”
“Chị cứ yên tâm đi, cho dù hiện tại chúng ta chỉ là một nhà máy nhỏ, sau này nhất định sẽ trở thành xưởng lớn nổi tiếng khắp cả nước, đến lúc đó, hàng ngày đều có thể bán được mấy ngàn bộ quần áo! Tất cả chúng ta sẽ trở thành vạn nguyên hộ!”
Dáng vẻ hào khí ngút trời của cô ấy khiến Khương Chi bật cười.
Đúng vậy, còn cái gì say mê hơn là kiếm ra tiền?
Hai người bàn luận không ngừng về chuyện xưởng quần áo, sắc trời cũng dần tối.
Chạng vạng, cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa.
Khương Chi mở cửa, đã nhìn thấy Lê Sơ vẻ mặt vui mừng.
“Vui vẻ như vậy sao?”
Lê Sơ nhếch miệng cười, nói: “Chị, lấy cho em cốc nước với, em đã chạy cả ngày rồi.”
Khương Chi thấy thế, cũng không nhiều lời, lấy ấm trà tráng men rót đầy một cốc cho cậu ấy, nói: “Nhìn dáng vẻ này của em thì hẳn là mọi chuyện đã ổn thỏa rồi sao?”
Lê Sơ ừng ực ừng ực uống từng ngụm nước to, thoải mái dùng tay áo lau xuống.
Cậu ấy vui vẻ hớn hở lấy ra một tờ giấy đưa cho Khương Chi, nói: “Chị, em gửi điện tín về Thượng Kinh để hỏi một vòng, những món hàng hóa lớn của chị đều có thể bán được, em nhận được tin liền chạy nhanh tới đây ngay. Chị nhìn xem, bên trên đều được viết rõ ràng.”
Khương Chi cụp mắt, nhìn mười mấy mục trên giấy.
Anh hai Trương, một dàn loa.
Vương Uyển Uyển, một cây dương cầm.
Cố Đại Vũ, một cây dương cầm.
……
Khương Chi lướt qua một lượt, phát hiện có ba người cần dàn loa, có hai người cần TV, hai người cần máy ảnh DF Hải u.
DTV
“Mấy thứ đó đều là hàng hiếm, xem như là khó mua ở Thượng Kinh, em vừa hỏi bọn họ, bọn họ đều nhao nhao lên là muốn có, còn không tin em sẽ kiếm được cho họ, em mới khoác lác nói có bạn bè về từ nước ngoài, tốn rất nhiều công sức mới lấy được hàng nên bắt bọn họ phải bỏ thêm tiền!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-85.html.]
“Chị, chị đoán xem thế nào?”
Khương Chi chưa kịp nói gì, Lê Sơ đã vui vẻ nói: “Bọn họ nói họ không hề thiếu tiền, có hàng là được!”
Khương Chi liếc mắt nhìn cậu ấy, vẫn có chút thông minh.
Trương Anh Tử nhìn đến bảng ghi chép trên giấy thì kêu lên ngạc nhiên: “Nhiều thứ như vậy, sẽ thu được bao nhiêu tiền chứ?”
Mấy thứ này, cô ấy cũng chưa từng nhìn thấy.
Lê Sơ đắc ý nói: “Có thể kiếm được hai ba vạn đồng tiền đấy.”
Trương Anh Tử trợn to mắt, đôi môi run run theo: “Hai ba vạn??”
Lúc này, mọi người mới bắt đầu nhìn vào “Tiền”, nhà có vạn đồng còn rất hiếm, kiếp này của cô ấy không bao giờ ngờ bản thân có thể nhìn thấy cuộc mua bán lớn như vậy, là hai ba vạn đấy, với số tiền này thì có thể mua bao nhiêu lương thực chứ? Có thể mua bao nhiêu cân thịt heo chứ?
Chị Khương thực sự có nhiều thứ như vậy sao? Có thể bán được nhiều tiền như vậy sao?
Lê Sơ cũng nhìn về phía Khương Chi, thử nói: “Chị Khương, chị xem cái này chưa?”
Khương Chi gấp tờ giấy lại, trầm ngâm một lát, nói: “Chị sẽ thuê một kho hàng nhỏ ở ngoại ô huyện Thấm, đợi đến ngày mai sẽ kéo đồ tới, chị sẽ dẫn cậu qua đó, giao đồ cho họ mang đi.”
Lê Sơ ngẩn người, tiến sát vào Khương Chi, nhỏ giọng hỏi: “Chị, chị đang lái buôn trung gian đúng không?”
Tuy là ngoài miệng cậu ấy hỏi như vậy, nhưng trong lòng đã chắc chắn thân phận của Khương Chi, nhưng cậu ấy không hề khinh thường chút nào, dù gì thì lái buôn trung gian có thể lấy được những mặt hàng hiếm có đó thì bản lĩnh cũng không hề nhỏ.
Trương Anh Tử nghe thấy mấy chữ “Lái buôn trung gian”, ánh mắt hơi lóe lên nhưng cô ấy vẫn ngậm miệng không nói gì.
Chẳng trách chị Khương có thể không chớp mắt lấy ra tiền phẫu thuật cho Tiểu Diệu, tuy là cô ấy chưa từng gặp, nhưng cũng từng nghe người lớn nói, lái buôn trung gian thật sự kiếm được khoảng lợi nhuận kếch xù.
Khương Chi không trả lời, chỉ nói: “Trưa ngày mai em đến bệnh viện, chị dẫn em đến kho hàng.”
Thập niên 80, lái buôn trung gian chính là những người làm ăn buôn bán nhỏ, thực chất là mua thương phẩm ở chợ cung ứng địa phương, rồi ra nước ngoài bán cho khách với giá cao, nói dễ hiểu là trung gian mua bán.
Tuy nhiên, trong điều kiện xã hội hiện tại, lái buôn trung gian mang đầy hàm ý xấu.
Lê Sơ cũng không hỏi tới cùng, gật đầu nói: “Được!”
Cậu ấy vừa định đi, tựa như nhớ tới gì đó thì quay đầu lại nói: “Chị, còn có một chuyện, chính là chuyện giấy phép kinh doanh do Cục Xuất Bản cấp, em đã nói chuyện với anh năm Thi phòng bên cạnh, anh ấy nói có thể giúp được, chỉ cần tên họ địa chỉ.”
Nghe vậy, khóe miệng Khương Chi giật giật.
Anh năm Thi?
Lê Sơ thấy Khương Chi im lặng không nói thì gãi đầu, khó hiểu hỏi: “Sao? Có vấn đề gì sao?”
Khương Chi bĩu môi, nói: “Vậy có phải làm phiền người ta lắm không?”
Lê Sơ cười nói: “Em không lo chuyện này, không sao đâu, không phiền, việc này đối với anh năm Thi mà nói chỉ là chuyện rất nhỏ.”
Đúng lúc này, lại vang lên tiếng gõ cửa.
Lê Sơ đứng gần nhất, tiện tay mở cửa, bên ngoài đúng là trợ lý Tạ Lâm của Thi Liên Chu.
Hai người đứng ngoài cửa thì thầm một lúc.
Tạ Lâm nói: “Lê thiếu, cậu thấy sao?”
Lê Sơ suy nghĩ, quay đầu lại nói: “Chị, hay là vậy đi, chị và em sang phòng bên cạnh một chuyến, vừa vặn nói chi tiết với anh năm Thi, chuyện này em cũng không thể nói rõ ràng được.”
Tạ Lâm há miệng thở dốc, có chút đau đầu.
Anh ấy chỉ hỏi chuyện nấu cơm chứ không mời nữ đồng chí này đến, dù sao Ngũ gia của họ cũng không cần thiết phải gặp người phụ nữ này.
Khương Chi than nhẹ một tiếng, đáp: “Được rồi.”
Dù sao cô cũng đã tạm gác chuyện tiểu thuyết xuống, có gặp Thi Liên Chu hay không cũng không đáng ngại, trong lòng cô chỉ đơn thuần không muốn tiếp xúc nhiều với ba của mấy đứa nhỏ thôi.
Hơn nữa, cơ thể này của cô cũng đã từng có sự tiếp xúc thân mật với Thi Liên Chu.
……