Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 84
Cập nhật lúc: 2024-11-15 15:48:25
Lượt xem: 42
Khương Chi lại đưa quần áo cô mua cho Trương Anh Tử cho cô bé, mắt nhìn của cô không tệ, quần áo cô chọn rất phù hợp với Trương Anh Tử.
Trương Anh Tử ngẩn người, sau đó nhanh chóng xua tay, lắc đầu nói: “Chị Khương, em không thể nhận mấy món đồ này được đâu.”
Khương Chi nhướng mày, đưa cho cô bé: “Chị mua riêng cho em mà, chẳng lẽ để cho chị mặc sao? Hay là để cho Tiểu Qua và Tiểu Diệu mặc áo hoa?”
Trương Anh Tử im lặng, cô bé cụp mắt nhìn quần áo mới để ở trên đùi mình.
Chiếc áo khoác màu vàng thêu hoa mềm mại và có mùi mới tinh, còn đôi giày da màu đen sành điệu là thứ cô bé chỉ mới thấy người khác mang.
Không biết tại sao, đôi mắt cô bé trở nên ươn ướt.
Tiểu Diệu là người có tâm tư tinh tế nhất, cậu bé lập tức nhận ra tâm tình của Trương Anh Tử không tốt, liền quan tâm hỏi: “Chị hai, sao chị lại khóc?”
Tiểu Qua cũng khẽ nhíu mày: “Chị Anh Tử?”
Trương Anh Tử nấc lên hai tiếng rồi vội vàng ngừng lại, giơ tay áo lên lau khóe mắt ướt, nhẹ nhàng vuốt ve bộ quần áo mới của mình, nhỏ giọng nói: “Không, không sao. Chị Khương đối xử với chị tốt quá, chị không biết nên nói như thế nào.”
Khương Chi quay lại nhìn cô bé, nói với giọng điệu ôn hòa: “Đợi đến khi vết thương của em lành rồi thì về làm ăn với chị, em làm việc chăm chỉ chính là sự báo đáp lớn nhất dành cho chị, biết không?”
Nghe vậy, Trương Anh Tử nặng nề gật đầu một cái: “Chị Khương, chị yên tâm, em nhất định sẽ đi theo chị làm việc chăm chỉ!”
Thời buổi này, trong thôn có một số cô gái mười bốn, mười lăm tuổi đã lấy chồng, cô bé mười tuổi cũng đã được xem là thiếu nữ rồi.
DTV
Mặc dù Trương Thuận và Vương Ngọc Mẫn chưa từng bạc đãi Trương Anh Tử, nhưng rõ ràng họ chưa từng mua cho cô đôi giày da mới hay một chiếc áo khoác đẹp mới tinh trị giá hơn mười đồng, trên cơ bản, quần áo mà cô bé mặc đều là đồ cũ của Trương Miêu Tử.
Đây là lần đầu tiên có người đối xử tốt với cô bé như vậy, địa vị của Khương Chi ở trong lòng Trương Anh Tử đột nhiên tăng lên một mức độ chưa từng có.
Khương Chi nói: “Được, chúng ta ăn cơm trước đi, ăn xong mẹ đi lấy nước rồi tắm rửa sạch sẽ cho các con, thay quần áo mới.”
Vừa nhắc đến chuyện mặc quần áo mới, mấy đứa nhỏ ăn cơm trong sự nôn nóng mong chờ, Tiểu Qua thậm chí còn thỉnh thoảng liếc nhìn quần áo, chút tâm tư kia của cậu nhóc đã viết hết lên mặt.
Giữa chừng, cô lấy ra hộp trái cây đóng hộp, mới xem như khơi dậy được ham muốn ăn uống của Tiểu Qua.
Trái cây đóng hộp, thịt quả mềm mại, lúc nào cũng khiến cho người khác cảm thấy vui vẻ.
Ăn xong, Khương Chi xách bình thủy đến phòng lấy nước.
Để tắm rửa sạch sẽ cho mấy đứa nhỏ, cô đã đi đến phòng chứa nước mấy chuyến, đổ từng chậu nước bẩn, mấy đứa nhỏ dùng hết khoảng bảy, tám chậu nước.
Cô cũng mượn một chiếc kéo từ y tá để cắt tóc cho Tiểu Qua và Tiểu Diệu.
Mặc dù Tiểu Diệu không được tắm rửa, nhưng tóc của cậu bé đã được Khương Chi gội sạch sẽ, tản ra mùi thơm của dầu gội. Cậu bé ở trên giường, ngượng ngùng nhìn Khương Chi, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ thật xinh đẹp.”
Khương Chi đột nhiên khẽ cười, tâm trạng lập tức trở nên vui vẻ hơn.
Trương Anh Tử tai thính, nghe thấy lời Tiểu Diệu nói thì cô bé cũng đồng ý mà nói: “Đúng đó, chị Khương, chị ăn mặc giống như sinh viên đại học trong thành phố vậy.”
Lúc nãy cô bé chỉ lo cảm động, nhất thời không chú ý, bây giờ khi cô bé nhìn kỹ Khương Chi, ngược lại có chút ngạc nhiên, mặc dù cô bé sớm biết Tiểu Diệu, Tiểu Qua đẹp trai như vậy thì dung mạo của chị Khương cũng sẽ không kém, không ngờ rằng chị ấy lại xinh đẹp đến như vậy.
Lúc này, Tiểu Qua hét lên: “Mẹ, mẹ nhìn con đi, mau nhìn con đi.”
Khương Chi quay đầu, khi thấy Tiểu Qua đang mặc quần áo mới, bắt chéo chân trông rất sành điệu, cậu bé vui vẻ nhìn đôi giày da đầu to của mình, dậm chân một cái, đôi giày da nhỏ còn phát ra tiếng xoạch xoạch.
Trương Anh Tử vui vẻ: “Ôi, nhìn xem, Tiểu Qua chúng ta là một cậu bé đẹp trai đó.”
Nghe vậy, Tiểu Qua dùng tay nhỏ bé gãi gãi tai, khuôn mặt nhỏ của cậu bé hơi ửng đỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-84.html.]
Khương Chi cắt tóc cho Tiểu Diệu xong, cô quay đầu nói: “Anh Tử, em cũng đi thay quần áo mới đi, xem thử có vừa người không.”
Trương Anh Tử có chút ngượng ngùng đồng ý.
Cô bé lau sạch tay rồi mới nhẹ nhàng mặc áo khoác vào.
Tiểu Qua toét miệng cười, vui vẻ nói: “Chị Anh Tử xinh thật đó.”
Tiểu Diệu cũng gật một cái: “Chị hai xinh quá.”
Khương Chi cũng rất hài lòng, áo khoác vàng thêu hoa đã làm nổi bật làn da trắng trẻo của Trương Anh Tử, nhìn cô bé vô cùng xinh đẹp, nếu không phải có hai b.í.m tóc mộc mạc để trước n.g.ự.c và phần tóc mái dày trên trán thì có lẽ cô bé còn xinh đẹp thêm hai phần.
Trương Anh Tử sờ lên gò má đỏ bừng của mình, lắp bắp nói: “ Đẹp, đẹp không ạ?”
Có cô gái nào không yêu cái đẹp?
Nghe những lời khen ngợi bản thân, Trương Anh Tử cảm thấy vui mừng trong lòng.
Khương Chi trêu chọc cô bé: “Đẹp lắm, sau này em có thể làm người mẫu cho xưởng may quần áo của chúng ta.”
Nghe vậy, sắc mặt của Trương Anh Tử tái nhợt, cô bé nhanh chóng xua tay nói: “Người mẫu? Không được, không được đâu, nếu như em làm người mẫu thì cha mẹ sẽ đánh c.h.ế.t em đó.”
Khương Chi ngẩn người, chẳng lẽ lúc này người mẫu còn là một nghề cấm kỵ sao?
Tiểu Qua nghiêng đầu, cậu bé không hiểu mà hỏi: “Mẹ, người mẫu là gì?”
Khương Chi còn chưa lên tiếng, Trương Anh Tử đã thấp giọng nói: “Người mẫu chính là phải khỏa thân để người khác nhìn thấy.”
Tiểu Qua trợn mắt há hốc mồm: “A?”
Dù chỉ mới bốn tuổi nhưng cậu bé đã biết xấu hổ.
Khóe miệng Khương Chi giật giật, cô giải thích: “Em chỉ biết một, mà không biết hai.”
“Người mẫu bao gồm người mẫu thời trang và người mẫu cơ thể, em đang nói về người mẫu cơ thể, còn chị bảo em làm người mẫu của xưởng quần áo chúng ta thì ý chị là em mặc quần áo của xưởng may chúng ta, chụp một số bức ảnh để quảng cáo, để cho mọi người biết được ưu điểm của quần áo xưởng chúng ta, vậy thì sẽ bán được nhiều hơn.”
Trương Anh Tử hơi kinh ngạc, giống như vừa mới mở ra cánh cửa của một thế giới khác: “Còn có thể làm như vậy sao?”
Dù sao cô bé cũng là một nữ doanh nhân nổi tiếng trong tiểu thuyết, tầm nhìn cũng không hề thấp, ngẫm nghĩ một lúc, đôi mắt cô bé càng lúc càng sáng hơn.
Một lúc sau, cô bé mới vỗ tay một cái: “Chị Khương, em hiểu ý chị rồi, người ta thấy chúng ta ăn mặc đẹp thì sẽ muốn mua! Cứ như vậy, quần áo trong xưởng may của chúng ta mới có thể bán được nhanh chóng, công việc kinh doanh sẽ càng phát triển tốt hơn!”
Khương Chi cho cô bé một ánh mắt “trẻ nhỏ dễ dạy”.
Trong thời đại này, mọi người có nhu cầu cấp thiết về một vẻ đẹp thời trang lộng lẫy, lộng lẫy để xóa tan định kiến, nghi ngờ của con người về cái đẹp.
Nếu như cô đã xuyên không, thì cũng không thể không có thành tựu nào cả.
Cho dù cô muốn tập trung phần lớn tinh lực vào việc buôn bán đồ cổ, nhưng những công việc làm ăn khác cũng không thể chỉ mang tính chất làm cho vui được.
Cô là người hoặc không làm, hoặc phải làm cho thật tốt.
Trương Anh Tử hưng phấn nói: “Chị Khương, đợi đến khi xưởng chúng ta bắt đầu làm việc, em sẽ làm người mẫu cho nhà máy của chúng ta! Có phải chúng ta cũng có thể tìm một số người đến, rồi thành lập một đội người mẫu thời trang, để cho người khác xem quần áo của chúng ta không ạ?”
Khương Chi hơi ngạc nhiên, cô không ngờ Trương Anh Tử lại có sự nhạy bén trong kinh doanh như vậy.
Vừa nhắc đến người mẫu thời trang, cô bé đã có thể nghĩ đến việc sử dụng một đội người mẫu thời trang để trưng bày quần áo, suy nghĩ này, chính là ý tưởng ban đầu hình thành buổi trình diễn thời trang. Cô bé mới mười tuổi, nhưng đã có thể nghĩ từ chuyện này đến chuyện sâu xa hơn, không hổ là bà trùm ngành may mặc trong tương lai.