Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 83
Cập nhật lúc: 2024-11-15 15:48:23
Lượt xem: 42
Chẳng mấy chốc, cô đã đến lối vào của nhà tắm, tấm rèm cửa bằng vải trắng bên này ghi chữ “bể tắm nam”, còn tấm rèm còn lại thì ghi “bể tắm nữ”
Khương Chi vào bể tắm nữ, lập tức nghe thấy tiếng nước chảy, sương mù bốc lên.
Cô đưa vé cho người phục vụ nhà tắm, người này đưa cho cô một chiếc giỏ lớn để đựng quần áo và đồ đạc của cô.
Người phục vụ còn nói: “Cô phải tự bảo quản tài sản của mình, nếu như bị mất thì chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”
Khóe miệng Khương Chi giật giật, cô hỏi: “Có tủ không”
Trên người cô còn có một ngàn đồng nữa, cô vẫn chưa sang chảnh đến mức tùy tiện vứt tiền vào trong giỏ.
Bồn tắm phục vụ viên ngẩng đầu nhìn cô nói: “Có, cô phải trả thêm một hào nữa.”
“Được.”
Nghe Khương Chi sảng khoái trả lời, thái độ của người phục vụ phòng tắm cũng trở nên tốt hơn, cô ấy đưa cho cô một cái ổ khóa và một chiếc chìa khóa rồi chỉ ra bên ngoài: “Phòng bên cạnh có một cái tủ đó, cô tự đi khóa lại đi, cô chỉ cần bấm ổ khóa rồi cho chìa khóa vào vặn khóa lại là được.”
Khương Chi gật đầu một cái, cô đi đến phòng bên cạnh, cất hết đồ vào tủ, cởi quần áo bẩn ra rồi lấy dầu gội, khăn chà lưng và khăn tắm quay lại để tắm.
Mọi người tắm chung nên có rất nhiều người, nhưng Khương Chi không để ý.
Cô đã quen với cuộc sống hoang dã trên núi rồi nên cô có chút “Không câu nệ tiểu tiết” .
Cô được nhân viên dẫn đến chỗ một bức tướng, ở đây có lắp một dãy vòi hoa sen, cũng có người đang tắm rửa ở đây, một bà mẹ trẻ đang rửa xà phòng cho con gái, cô ấy vừa rửa vừa nói rằng: “Con bịt tai và nhắm chặt mắt nhé!”
Khương Chi tắm xong, nhân viên phục vụ giúp cô chà lưng, đừng nói chứ, cô cảm thấy toàn thân thật thoải mái.
Cô cầm đồ đi ra ngoài, thay quần áo mới ở phòng bên cạnh rồi ra ngoài cắt tóc.
Tiệm cắt tóc ở phòng tắm rất đơn giản, chỉ có một chiếc gương, một chiếc ghế gấp nhỏ, bên cạnh còn có tông đơ hớt tóc và những dụng cụ cắt tóc treo trên tường, d.a.o cạo, kéo, bàn chải và máy sấy tóc bằng sắt, nói tóm lại, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ.
Người thợ làm tóc là một phụ nữ trung niên với khuôn mặt hiền hậu, bà ấy mỉm cười và nói: “Đồng chí, cô muốn cắt kiểu tóc nào?”
“Sửa sơ lại thôi, giúp tôi cắt phần tóc xoăn phía dưới là được rồi.” Khương Chi nói như vậy.
“Ừ!” Phụ nữ đáp một tiếng, bà ấy cầm dụng cụ lên bắt đầu hớt tóc.
Không bao lâu, cô đã cắt tóc xong rồi.
Khương Chi nhìn mình trong gương, cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Gò má hai bên của cô vẫn hơi hóp, nhưng đôi lông mày xinh đẹp và thanh tú của cô đã hiện ra rất rõ ràng.
Người phụ nữ trung niên cắt tóc nói: “Ôi, đồng chí xinh đẹp thật đó, nhưng mà trán cô bị sao vậy?”
Khương Chi giơ tay sờ lên vết thương trên trán, đã kết vảy, cô vẫn luôn xoa thuốc xóa sẹo, có lẽ sẽ không khiến khuôn mặt cô bị xấu đi.
Cô nhếch môi cười cười: “Chị à, em có thể mượn d.a.o cạo của chị được không?”
Phụ nữ vui vẻ nói: “Được, chuyện này có gì mà không được?”
Khương Chi nhận lấy d.a.o cạo, cô bấm tỉa lại đôi lông mày đã lâu ngày không tỉa, dùng d.a.o cạo tóc cũng không chỉnh ra được hình thù gì cả, nhưng sau khi cô tỉa lại đôi lông mày lộn xộn thì khuôn mặt cô trông sạch sẽ hơn rất nhiều.
Cô mượn một sợi dây buộc tóc, sau đó tết mái tóc dài thành b.í.m tóc gọn gàng.
Chẳng mấy chốc, một cô gái xinh đẹp với khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt hạnh nhân và đôi môi đỏ mọng xuất hiện trong gương.
Không thể không nói, lời nói người dựa vào ăn mặc, phật dựa vào áo cà sa cũng không phải là giả.
...
...
Trên đường Khương Chi đạp xe về bệnh viện, cô đi ngang qua một Cung Tiêu Xã.
Cô khóa kỹ xe đạp rồi xách đồ vào trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-83.html.]
Khách của Cung Tiêu Xã trên huyện cũng không nhiều, nhân viên bán hàng đều ngồi sau quầy trò chuyện, tán gẫu, thấy có người bước vào cũng không chào hỏi, chỉ liếc nhìn mắt một cái, sau khi bọn họ thấy đó là một cô gái xinh đẹp liền không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.
Một nhân viên bán hàng buộc tóc đuôi ngựa đứng lên tò mò hỏi: “Đồng chí, cô có thể nói cho tôi biết cô mua bộ quần áo này ở đâu được không?”
Khương Chi cười nói: “Phố Kiến Thiết.”
Nhân viên bán hàng vui mừng nói: “Vậy được, lát nữa tan làm tôi cũng đến đó xem thử, bộ quần áo này đẹp quá. Đúng rồi, cô muốn mua gì vậy?”
Khương Chi ngẫm nghĩ một lát, nói: “Có món gì cho mấy đứa nhỏ thích ăn không? Không cần phiếu.”
Có vẻ như là vì nói chuyện với Khương Chi rất vui vẻ, cho nhân viên bán hàng thấp giọng nói: “Không có phiếu thì giá đắt hơn nhiều lắm đó.”
Khương Chi cười cong mắt nói: “Không sao, đứa nhỏ thích ăn là được.”
“Nhìn cô cũng không lớn lắm đâu, đã sinh con rồi sao?” Nhân viên bán hàng ngạc nhiên nhìn cô.
Nhìn vòng eo thon và đôi chân dài của Khương Chi, thật không giống như người đã từng sinh con.
Nhân viên bán hàng dẫn Khương Chi đến một góc quầy, cô ấy chỉ bên trong nói: “Loại đồ hộp này có nhiều mùi vị, đứa nhỏ cũng thích ăn, chỉ hơi đắt thôi, cô có muốn mua không?”
Khương Chi cụp mắt xuống, nhìn hộp và lon đặt trên quầy kính, có rất nhiều mùi vị, ví dụ vị sơn tra, vị dứa, vị táo.
Cô nói: “Vậy được, cô lấy cho tôi mỗi vị một hộp đi.”
Nhân viên bán hàng giật mình, vội nói: “Một hộp này một đồng hai đó, cô thật sự muốn mua mỗi vị một hộp sao?”
DTV
Lúc này, trái cây đóng hộp vẫn được xem là một loại thực phẩm tương đối cao cấp.
Khương Chi khẽ ừ một tiếng.
Nhân viên bán hàng ngạc nhiên nhìn cô, thì thầm trong miệng “Thật có tiền” rồi quay người đi đóng gói.
Tổng cộng có sáu vị, bảy đồng hai.
Khương Chi lại mua thêm một hộp kem dưỡng da thương hiệu Hữu Nghị, cô muốn chăm sóc làm da bị tổn thương của mình.
Cô cũng muốn mua sản phẩm chăm sóc da trong trung tâm thương mại, nhưng trong bệnh viện có rất nhiều người, nếu cô thực sự muốn sử dụng sản phẩm chăm sóc da cao cấp thì chỉ riêng hộp đựng cũng đã không thể giải thích được, mặc dù hàng hóa của hệ thống sẽ không vượt quá tiêu chí bên ngoài, nhưng cô cũng không tiện lấy những thứ quá hiếm có ra.
Mặt khác, kem dưỡng da là sản phẩm chăm sóc da phổ biến nhất vào những năm ở thập niên tám mươi.
Lúc cô rời khỏi Cung Tiêu Xã thì đã là mười hai giờ rưỡi trưa, cho nên cô quay lại bệnh viện chứ không đến gặp luật sư nữa.
Thời gian cũng trễ rồi, Khương Chi cũng không có ý định nấu bữa trưa mà mua một ít cơm chiên ở ngoài, rồi mua thêm một con gà nướng.
Trở lại phòng bệnh, Trương Anh Tử đang kể cho Tiểu Qua và Tiểu Diệu nghe câu chuyện sói và thỏ.
“Mẹ!”
“Mẹ về rồi”
Vừa nhìn thấy Khương Chi, cả hai anh em Tiểu Qua đều vui vẻ kêu lên.
Trương Anh Tử quay đầu, cô bé không nhịn được trợn mắt há hốc mồm, cô bé nói: “Chị Khương, sao chị mua nhiều đồ thế?”
Khương Chi đặt đồ vật xuống đất, rót một cốc nước, uống cạn, cười nói: “Còn không phải vì chúng ta ở bệnh viện trong thời gian dài, cũng không thể nào thay đồ tắm rửa được, cho nên chị mới đi mua quần áo mới, lát nữa chị múc ít nước để mấy đứa tắm rửa thay đồ nhé.”
Trương Anh Tử kêu lên một tiếng: “Quần áo mới??”
Tiểu Qua thì hoan hô nhảy từ trên giường xuống, ngồi xổm bên cạnh mấy cái túi, vẻ mặt đầy mong đợi.
Khương Chi cười tủm tỉm lấy quần áo ra, Tiểu Qua ôm quần áo của mình và Tiểu Diệu, mừng đến nỗi mặt ửng đỏ, cậu bé chạy đến bên giường bệnh, kích động nói: “Anh ba, quần áo mới, quần áo mới!”
Tiểu Diệu toét miệng cười một tiếng, nói với Tiểu Qua: “Là quần áo mới đó!”
Dù sao cũng là trẻ con, dễ dàng thỏa mãn, một bộ quần áo mới cũng đủ để bọn nhỏ vui mừng cả ngày rồi.