Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 79

Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:39:44
Lượt xem: 51

Đúng lúc này, giọng nói mang theo chút non nớt của Tiểu Diệu từ bên trong truyền đến: “Mẹ ơi, là ai thế?”

Khương Chi quay đầu nhìn xem cậu bé, băng gạc trên người Tiểu Diệu đã không còn chảy mủ nữa, đôi mắt hạnh sáng ngời trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tò mò nhìn về phía này.

Trong lòng cô cũng dịu dàng hơn, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Tạ Lâm, bình tĩnh nói: “Được, đúng lúc tôi cũng đang muốn nấu một chút đồ ăn đêm cho con trai”.

Trong khoảnh khắc vừa rồi, cô đột nhiên nghĩ đến tình tiết Tiểu Diệu được tìm thấy trong tiểu thuyết.

Lúc cậu bé nhìn thấy Thi Liên Chu cũng không khóc, cũng không cười, chỉ bình tĩnh im lặng khiến trái tim Thi Liên Chu như bị đốt cháy.

Thi Liên Chu cũng đã phí rất nhiều công sức trên người của Tiểu Diệu, nhưng tiếc là cũng không thể cứu vãn được gì cả.

Nhưng không thể nghi ngờ, tình yêu của người cha vẫn khiến cho Tiểu Diệu cảm thấy ấm áp từ tận đáy lòng, nếu không cậu bé cũng sẽ không đồng ý đi theo Thi Liên Chu trở lại Bắc Kinh.

Dù thế nào đi nữa, Thi Liên Chu cũng là cha ruột của mấy đứa trẻ, nấu cho anh một bữa cơm thì cô vẫn có thể làm được.

Hơn nữa, không phải còn có tiền công 50 đồng sao?

Trong thời buổi này, đi nhà hàng quốc doanh ăn một bữa cơm thịnh soạn cũng tiêu không hết được 50 đồng.

Sau khi Tạ Lâm nghe xong lời này của cô thì cả người giống như được cứu vớt, vội vàng nói: “Được, cô xem cần nguyên liệu nấu ăn gì, tôi bảo người đi mua.”

Khương Chi nhìn đồng hồ, thấy đã là 8:00 tối, 9:00 nhà ăn sẽ đóng cửa, cho dù cô có muốn nấu bàn tiệc Mãn Hán cũng không có thời gian, cho nên nói: “Giờ này cũng muộn rồi, vậy thì nấu thứ gì đó đơn giản thôi, tôi cần một con cá trắm đen và ít rau xanh”.

Cô định nấu món mì cá, thích hợp cho bệnh nhân ăn.

Thực ra cô định nấu món mì Dương Xuân đơn giản nhất, nhưng người ta trả công 50 đồng, cho nên cô cũng ngại nấu ăn lung tung, có lệ.

Tạ Lâm làm người bên cạnh Thi Liên Chu, cho nên năng lực làm việc không cần phải nói.

Khương Chi ở trong căng tin cũng không phải đợi bao lâu thì anh ấy đã mang đến một con cá trắm đen tươi ngon và một nắm rau xanh non tươi.

Cô cầm lấy cá, mắt không chớp một cái mang đi rửa sạch, sau đó lọc thịt, lấy xương.

Cô ướp thịt cá, đợi thêm lúc nữa sẽ làm món cá phi lê hấp.

Khương Chi lưu loát nấu cơm, rất nhanh mùi thơm đã lan tỏa khắp phòng bếp.

Cô lấy cá phi lê đã hấp ra, một mùi vị tươi ngon lập tức lan tỏa trong không khí, miếng cá phi lê trong suốt sáng bóng, cho thêm ít hành lá và gừng thái nhỏ, sau đó đem đi nhúng vào chảo dầu nóng, chỉ một lúc sau, một món cá vừa thơm vừa tươi ngon, không có một chút mùi tanh của cá nước ngọt đã ra lò.

Mà nước canh xương cá để nấu mì cũng có mùi vị tươi ngon thơm phức, kích thích sự thèm ăn của mọi người.

Tạ Lâm đứng bên cạnh quan sát, trong mắt mang theo sự ngạc nhiên cùng cảm thán, tay nghề nấu nướng của cô gái này thật tốt.

Khương Chi để lại cho Tiểu Qua một bát mì cá nhỏ, phần còn lại đều để Tạ Lâm mang đi.

Tạ Lâm cẩn thận bưng hộp đồ ăn, anh ấy sợ làm đồ ăn rơi xuống đất nên trên đường quay về thì đi vô cùng chậm, khó khăn lắm mới trở lại phòng 209.

Trong phòng.

DTV

Thi Liên Chu mặc quần áo bệnh nhân, nửa ngồi trên giường, một tay giơ lên che mắt, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tạ Lâm cẩn thận nói: “Ngũ gia, ngài dậy ăn một chút gì đi?”

Thi Liên Chu bỏ tay xuống, mở mắt ra.

Làn da của anh nhợt nhạt đến mức gần như không còn chút m.á.u nào, đôi môi cũng có chút trắng bệch, quầng thâm xanh nhạt dưới mắt càng làm khuôn mặt tuấn tú và sắc lạnh của anh tăng thêm vài phần gầy yếu.

Tạ Lâm khẽ gọi thêm một tiếng: “Ngũ gia?”

Thi Liên Chu nâng mắt nhìn anh ấy một cái, bước xuống giường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-79.html.]

Tạ Lâm thở phào nhẹ nhõm, cực kỳ nịnh nọt mở nắp hộp cơm ra, đưa đũa cho Thi Liên Chu, vẻ mặt đau khổ nói: “Ngũ gia à, ngài ăn một chút đi, bị đau dạ dày cũng không thể không ăn uống gì được, đợi ngày mai, ngày mai chúng ta quay về Bắc Kinh đi.”

Thi Liên Chu không thèm để ý đến anh ấy, ngồi xuống ghế sofa, mùi thơm trong hộp thức ăn lập tức xông vào mũi.

Anh nheo mắt, nhìn về phía bàn ăn.

Một bát canh mì cá, nước mì có màu trắng sữa, tươi ngon thơm ngào ngạt, bên trên rắc thêm hành hoa, lập tức khơi gợi cảm giác thèm ăn của anh.

Thi Liên Chu liếc mắt nhìn Tạ Lâm một cái, giống như không ngờ rằng muộn như vậy rồi anh ấy lại có thể tìm được đồ ăn ngon như vậy cho mình.

Tạ Lâm đi theo bên cạnh Thi Liên Chu đã nhiều năm rồi, tất nhiên cũng có thể nhìn ra được vẻ hài lòng từ trong mắt của anh ấy, vội vàng nói: “Ở phòng bệnh bên cạnh có một nữ đồng chí có tài nấu nướng rất ngon, cho nên tôi đã cố ý nhờ cô ấy nấu cho ngài ăn.”

Nghe vậy, Thi Liên Chu cũng không có hứng thú muốn hỏi thêm gì, từ trước đến nay anh chưa bao giờ có hứng thú với phụ nữ.

Đầu tiên anh bưng bát lên uống một ngụm, nước canh đậm đà, hương vị tươi ngon thấm nhuần trong miệng, khiến bụng anh cảm thấy ấm áp, dễ chịu, đúng là vô cùng sảng khoái.

Sau khi uống xong canh cá, lại dùng đũa gắp mì sợi cho vào miệng, cảm nhận sợi mì mềm mại, dẻo dai, thực sự là dư vị vô tận.

Sau khi ăn mì và uống canh xong, lại ăn thêm mấy miếng cá phi lê thơm ngon, Thi Liên Chu cảm thấy dạ dày như được lấp đầy, cơn đau cũng tan biến rất nhiều, thực sự còn hiệu quả hơn bất kỳ loại thuốc nào mà anh từng uống.

Sau khi ăn xong, khuôn mặt to không chút m.á.u của anh cũng có chút hồng nhuận.

Tạ Lâm nhìn cảnh tượng trai đẹp ăn uống thì không kìm được mà nuốt nước miếng, đột nhiên hỏi: “Ngũ gia, ngài cảm thấy thế nào?”

Thi Liên Chu bắt chéo chân, nhàn nhã nói: “Ngày mai tiếp tục.”

Khoé miệng Tạ Lâm giật giật, nghẹn họng nhìn trân trối nói: “Tiếp tục?”

Sắc mặt Thi Liên Chu lạnh nhạt nói: “Có vấn đề gì à?”

“Ngũ gia, tôi có thể tìm cô ấy hỏi thử xem, nhưng mà chỉ sợ nữ đồng chí người ta không có thời gian để nấu. Tôi đã hỏi thăm qua rồi, đứa trẻ nhà cô ấy bị bỏng, nghe nói khá nghiêm trọng, nếu đồng chí kia còn phải chăm sóc đứa trẻ thì có lẽ sẽ không có thời gian.”

Sắc mặt của Tạ Lâm có chút khó xử, anh ấy thực sự không nỡ làm phiền một nữ đồng chí đang phải chăm sóc đứa con trai bị bệnh như vậy.

Hơn nữa, anh ấy cũng phát hiện ra, nữ đồng chí kia cũng không phải người bình thường, trông không giống như một người dân tầm thường tham tiền, sợ phiền phức.

Vẻ mặt của Thi Liên Chu có chút khựng lại khi nghe thấy hai chữ ‘bị bỏng’.

Anh cũng không biết tại sao, khi nghe được chuyện này, trong lòng đột nhiên cảm thấy không thoải mái.

Tạ Lâm nhìn thấy sắc mặt Thi Liên Chu đột nhiên trở nên lạnh lùng, trong lòng có chút căng thẳng: “Ngũ gia, ngài yên tâm, tôi nhất định giải quyết tốt chuyện này.”

Thi Liên Chu cầm cốc nước lên uống một hớp, mím môi nói: “Cho thêm chút tiền.”

“Ngũ gia yên tâm.” Tạ Lâm gật đầu vội vàng đáp lại.

……

Khi Khương Chi bưng mì trở lại phòng thì Tiểu Qua đã ngủ rồi.

Trương Anh Tử mơ mơ màng màng nói: “Chị Khương, chị về rồi ạ, nhanh ngủ đi.”

Bất đắc dĩ, bát mì này cuối cùng cũng đi vào trong bụng của cô, ấm áp, cũng khiến cô ngủ càng thêm ngon hơn.

Sáng hôm sau, Khương Chi vừa đánh răng rửa mặt xong thì Tạ Lâm đã tìm đến đây.

Khương Chi cau mày, sắc mặt không vui nhìn về phía anh ấy.

Sao nữa đây, theo dõi cô à?

Loading...