Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 78
Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:39:43
Lượt xem: 46
Cô vừa đặt canh cá lên đun thì chị gái phụ bếp liền xoa xoa tay, vẻ mặt xấu hổ bước đến.
Khương Chi nhướng mày: “Sao thế ạ?”
Bà ấy lúng túng nói: “Em gái à, chuyện là thế này, khách ở bên ngoài ngửi thấy mùi bánh ngô do em làm thì mọi người liền hùa nhau bảo chị bán cho họ một cái, người yêu cầu quá nhiều, chị thật sự không còn cách nào nữa, em xem xem, có thể chia cho chị hai cái bánh được không?”
Bánh ngô vàng óng, mùi thơm ngào ngạt, nếu chị ấy mua hai cái bánh rồi cắt ra cho khách nếm thử thì cũng xem như tạo được ấn tượng tốt.
Khương Chi mỉm cười, đưa hai cái bánh cho chị ấy nói: “Không phải chuyện to tát gì đâu, chị cứ lấy đi.”
Chị gái phụ bếp nhận lấy, vẻ mặt tràn đầy sự biết ơn, liên tục nói cảm ơn: “Cảm ơn em nhé, thật sự rất cảm ơn em. Chị cũng không lấy không bánh ngô của em, đây là tiền bánh, em cầm lấy đi.”
Khương Chi nhìn tờ một đồng trong tay chị ấy thì xua tay, khách sáo nói: “Em mượn bếp đã gây phiền phức cho anh chị lắm rồi, sao còn có thể lấy tiền của chị chứ? Có hai cái bánh ngô mà thôi, cũng không đáng bao nhiêu tiền.”
Hai người đưa qua đưa lại một lúc, chị gái phụ bếp thấy cô thực sự không lấy tiền thì cũng không ép nữa.
Chị ấy cầm lấy, nhanh nhẹn nói: “Em muốn dùng căn bếp này lúc nào cũng được, đừng khách sáo với chị.”
Nói xong, chị ấy liền cười tủm tỉm đi ra ngoài, cắt bánh thành từng miếng nhỏ, bưng đĩa đến trước cửa sổ bán thức ăn, lớn tiếng nói: “Đây là bánh ngô do em gái tôi làm, không bán, lấy hai cái ra để mọi người ăn thử!”
DTV
Khương Chi quay đầu nhìn cửa sổ bán thức ăn ồn ào náo nhiệt, lắc đầu cười khẽ.
Chẳng bao lâu sau, cô đã nấu xong canh cá trích.
Cô mở nắp nồi ra, một mùi thơm thoang thoảng của cá xộc thẳng vào mũi, mùi vị tươi ngon lan tỏa khắp gian bếp, quanh quẩn không nhạt đi, nước canh màu trắng sữa, không có mùi tanh, bên trên rắc hành lá, chỉ nhìn thôi đã khơi dậy cảm giác thèm ăn rồi.
Khương Chi múc canh bỏ vào bát, cất bánh bột ngô vào trong rổ, sau khi chào hỏi chị phụ bếp một tiếng liền quay trở lại phòng bệnh.
Trên đường cô quay về phòng bệnh, mùi thơm tỏa ra từ trong rổ khiến cả hành lang đều ngửi thấy.
Tạ Lâm vừa mới bàn giao công việc xong, chuẩn bị quay lại phòng bệnh để thăm sếp của mình thì ngửi thấy mùi thơm này.
Anh ấy khụt khịt mũi, cảm thấy hơi đói, nghĩ đến chuyện ông chủ bị viêm dạ dày không có cảm giác thèm ăn thì lập tức nảy ra một suy nghĩ.
Lần theo mùi hương, đúng lúc anh ấy nhìn thấy Khương Chi đang chuẩn bị mở cửa phòng bên cạnh, đầu óc phản ứng không nhanh bằng hành động, lúc anh ấy giật mình tỉnh táo lại thì đã thấy bản thân bước tới ngăn cản đối phương, buột miệng nói ra lời khách sáo “Đồng chí, không biết cô mua canh này ở đâu vậy?”
Khương Chi trả lời: “Là do tôi tự nấu.”
Tạ Lâm có chút thất vọng.
Mùi hương của canh cá sộc thẳng vào mũi anh ấy, khiến anh ấy không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Rất nhanh, anh ấy liền nhận thấy áo khoác của người phụ nữ trước mặt này đã rất cũ nát rồi, chỉ nhìn thôi đã biết là người có hoàn cảnh khó khăn, trong đầu anh ấy đột nhiên lại ra một ý tưởng: “Đồng chí, hay là như vậy, cô có thấy bán rổ thức ăn trong tay của cô cho tôi được không? Ông chủ của tôi bị viêm dạ dày, không muốn ăn cái gì cả, thật sự khiến tôi buồn rầu đến nhức cả đầu.”
Vừa nói, vẻ mặt của Tạ Lâm còn tỏ ra buồn rầu.
Khương Chi nhướng mày, liếc nhìn Tạ Lâm một cái, nói: “Người nhà của tôi cũng chưa ăn cơm, sợ rằng không thể bán được cho anh rồi.”
Nói xong, cô định mở cửa vào phòng.
Lúc này, một giọng nói trầm thấp quen thuộc từ phòng bên cạnh truyền đến: “Tạ Lâm!”
Khương Chi khẽ giật mình, sau đó cau mày.
Thi Liên Chu?
Người đàn ông đang dây dưa muốn mua thức ăn trước mặt Khương Chi nghe vậy cũng không nói thêm gì với cô nữa, vội vàng quay người đi vào phòng số 209.
Khương Chi quay đầu nhìn về phía đó.
Cô biết cái người tên Tạ Lâm này, trong tiểu thuyết, chính anh ta là người đích thân đưa 1000 đồng cho nguyên chủ, để nguyên chủ bán Tiểu Qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-78.html.]
Bệnh dạ dày của Thi Liên Chu lại tái phát?
Khương Chi có chút suy tư đi vào trong phòng.
Cô đã buông bỏ áp lực nặng nề trong lòng mình, quyết định đi theo con đường riêng của bản thân, cho nên Thi Liên Chu như thế nào cũng không liên quan gì đến cô nữa.
Trong phòng, mấy đứa nhỏ đã bụng đói kêu vang rồi.
Những chiếc bánh ngô thơm ngào ngạt, cùng với canh cá tươi ngon, khiến bọn trẻ ăn đến bụng căng tròn.
“Mẹ ơi, canh cá ngon quá!” Tiểu Qua l.i.ế.m môi, đôi mắt phượng xinh đẹp chớp chớp, trên khuôn mặt nhỏ của cậu bé đã có chút thịt, môi hồng răng trắng, lúc nở nụ cười trông cực kỳ đáng yêu.
Trương Anh Tử cảm thán nói: “Chị Khương, khuôn mặt của Tiểu Qua và Tiểu Diệu trông thật xinh đẹp”.
Miệng cô ấy hơi mất máy một chút, vốn định thuận miệng nói cha đứa bé có phải cũng rất đẹp trai hay không, nhưng nghĩ đến chuyện của gia đình Khương Chi, cô ấy vội vàng im lặng không nói.
Tiểu Qua chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: “Mẹ của em cũng rất xinh đẹp, ừm……Là người đẹp nhất mà em đã từng thấy.”
Khương Chi bị những lời này của cậu bé làm bật cười: “Thật sự đẹp như vậy cơ à?”
Tiểu Diệu cũng nghiêm túc nói: “Đúng vậy, mẹ thật sự rất xinh đẹp.”
Trương Anh Tử nhìn về phía Khương Chi, gò má vẫn có chút gầy, nhưng đôi mắt hạnh to tròn lại sáng rực rỡ như ánh sao, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, ngũ quan cực kỳ diễm lệ, tiếc là nước da vàng gọt đã làm giảm đi vẻ đẹp của Khương Chi rất nhiều.
Tuy nhiên, lúc này cô ấy cũng không muốn nói điều gì gây mất hứng, cho nên vội vàng phụ họa mấy câu.
Trên môi Khương Chi khẽ nở nụ cười vui vẻ.
Cô vẫn tự hiểu được dung mạo hiện tại của mình như thế nào, nhưng vẻ bề ngoài của nguyên thân đúng là rất đẹp, nếu như chăm sóc cẩn thận, thì việc khôi phục lại nhan sắc cũng là chuyện sớm hay muộn.
……
Buổi tối lúc đánh răng rửa mặt, Khương Chi nhìn thấy cổ áo của Tiểu Qua và Tiểu Diệu đều đang bẩn, còn cả cổ áo của cô nữa, mấy ngày nay cô chạy đi chạy lại khắp nơi, trên người dính rất nhiều bụi bặm, cũng không thể nói là sạch sẽ.
Đúng lúc ngày mai phải đi gặp luật sư, cô phải tranh thủ đi mua sắm, mua cho mấy đứa trẻ và bản thân thêm hai bộ quần áo mới được.
Cô vừa mới dỗ dành Tiểu Qua đi ngủ thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị ai đó gõ.
Trương Anh Tử tò mò hỏi: “Muộn thế này rồi, còn ai đến tìm nhỉ?”
Khương Chi lắc đầu, An Thiên Tứ đã trở về thôn Khương gia rồi, những người duy nhất có thể đến chỉ có Phó Đông Thăng và Lê Sơ.
Nếu thật sự là Lê Sơ thì rất đúng lúc, vừa vặn cô có việc muốn tìm cậu ấy.
Lúc mở cửa, đập vào mắt cô là khuôn mặt đang nở nụ cười gượng gạo của Tạ Lâm.
Đôi mắt xinh đẹp của Khương Chi nheo lại nhìn chằm chằm anh ấy, dùng giọng điệu không vui không buồn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tạ Lâm nghe được giọng điệu không mới vui vẻ của Khương Chi, nhưng vẫn mặt dày nói: “Đồng chí, chuyện là như vậy, có thể giúp tôi nấu một món ăn thanh đạm được không? Cô đừng lo, cũng không để cô làm miễn phí đâu, sẽ đưa cho cô 50 đồng, thế nào?”
Anh ấy vừa nói, vẻ mặt đều như sắp khóc đến nơi rồi.
Dạ dày của ông chủ không tốt, mấy năm trước sau khi bị viêm dạ dày cấp tính đã để lại di chứng, không chỉ kén ăn, mà lúc bị đau dạ dày lại càng thêm khó tính hơn, anh ấy đã mua rất nhiều đồ ăn đến đây, nhưng tất cả đều không khiến ông chủ hài lòng.
Anh ấy nhìn ánh mắt lạnh nhạt của ông chủ thì trong lòng cảm thấy sợ hãi!
Cho nên, đến bước đường cùng, cái gì anh ấy cũng muốn thử một lần.
Anh ấy tự hỏi bản thân đã ăn qua rất nhiều món ngon ở Bắc Kinh, nhưng hôm nay mùi canh cá thơm ngon lan tỏa trên hành lang vẫn khiến anh ấy bị hấp dẫn.
50 đồng, cũng không phải là số tiền nhỏ.