Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 71
Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:39:30
Lượt xem: 46
An Thiên Tứ nhìn Khương Chi, đôi môi mỏng mím lại: “Tôi đi trước.”
Khương Chi gật đầu, nói với giọng chân thành: “Hôm nay đúng là rất cám ơn anh.”
An Thiên Tứ lắc đầu: “Đừng khách sáo, ngày mai tôi lại đến đây.”
Dứt lời, cũng không đợi Khương Chi mở miệng, anh ấy và Lê Sơ rời đi.
Khương Chi trầm ngâm nhìn bóng dáng của hai người, cho đến khi không còn thấy bóng dáng mới đóng cửa phòng bệnh lại.
Tiểu Qua ôm chặt đùi Khương Chi, nũng nịu: “Mẹ, hôm nay mẹ trở về làm gì vậy?”
Khương Chi xoa xoa đầu Tiểu Qua, cười nói: “Kiếm tiền, mẹ kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, đợi chúng ta trở về, là các con đều có thể đi học, có vui không?”
Tiểu Qua nghiêng đầu, hỏi: “Con, anh ba, còn có chị Anh Tử, đều được đi học sao?”
“Đương nhiên.”
Tiểu Qua hào hứng nhảy cẫng lên: “Tốt quá, tốt quá mẹ ơi.”
Ánh mắt Tiểu Trụ cũng sáng lấp lánh, nhỏ giọng nói theo: “Tốt quá.”
Trương Anh Tử lại có chút ngại ngùng, muốn nói gì đó, nhưng thấy dáng vẻ hào hứng của Tiểu Qua và Tiểu Trụ thì cô nhóc lại khó nói ra những lời phản bác phá tan bầu không khí này, nên cũng cười theo.
Khương Chi nghiêng mắt nhìn cô ấy, hỏi: “Lê Sơ ở đây làm gì?”
Phía sau đúng là nam chính có tính tình ngang ngược, muốn làm cái gì thì làm cái đó, hơn nữa đang ở tuổi dậy thì nên chắc là cậu ấy nảy sinh chút tò mò đối với Trương Anh Tử, nếu không sẽ không “Hạ mình” chạy tới bệnh viện, đây là khởi đầu duyên phận của hai người.
Trước khi Lê Sơ rời khỏi huyện Thấm sẽ để lại địa chỉ cho Trương Anh Tử, hai người sẽ trở thành bạn qua thư.
Nhắc tới Lê Sơ, sắc mặt Trương Anh Tử tối sầm lại.
Cô ấy có chút không nói nên lời, kiêu ngạo nói: “Ai biết cậu ấy đến đây làm gì, nói gì mà chẳng đâu vào đâu, em nghe không hiểu. Kiểu trẻ nhỏ nhà có tiền chắc là đầu óc hơi có vấn đề, hàng ngày quá rảnh rỗi, dù sao em cũng không thèm quan tâm tới cậu ấy.”
Khương Chi nghe vậy, khóe miệng giật giật.
Cô cảm thấy hiện giờ Trương Anh Tử sinh ra một loại tâm lý tên là “Ghét nhà giàu”.
Tiểu Qua nhìn Trương Anh Tử, lẩm bẩm nói: “Em cảm thấy anh Lê Sơ ngầu lắm, còn chơi cùng em và anh ba.”
Trương Anh Tử thở hổn hển nhìn về phía Tiểu Qua, như thể bất mãn bên cạnh cô ấy sinh ra một kẻ “Phản bội nhỏ”.
Khương Chi nhìn hai người chơi đùa, lắc đầu nói: “Được rồi, mẹ đi múc nước, tắm rửa cái rồi đi ngủ”.
Cô cầm chiếc chậu sứ có in hình hoa mẫu đơn đi vào khu vực lấy nước của bệnh viện, chỗ này có một loạt máy bơm nước, có người đang rửa mặt đánh răng, có người đang giặt quần áo, còn có người đang lấy nước ấm, trên mặt bất cứ ai cũng đều mang vẻ mặt u ám.
Bệnh viện, là chỗ muôn hình vạn trạng nhất.
Khương Chi lấy nước trở về, rửa mặt xong, mọi người mới nằm xuống đi vào giấc mộng đẹp.
Tiểu Qua và Khương Chi ngủ chung một chiếc giường, ngủ ở một bên.
DTV
Khương Chi ghém chăn cho cậu bé, lại đứng dậy nhìn Tiểu Trụ đang cau mày ngủ.
Bị phỏng chính là như vậy, buổi tối không ngủ yên được.
Cô giơ tay vỗ nhẹ Tiểu Trụ, tình tiết tiểu thuyết chạy trong đầu.
Nếu trong lòng Lê Sơ nảy sinh tò mò đối với Trương Anh Tử, vậy hai người có khả năng cao sẽ đi theo con đường cũ trong tiểu thuyết, mặc dù có cô nhúng tay, Trương Anh Tử có thể thành công sớm hơn so với trong tiểu thuyết rất nhiều năm, chắc là cũng không ngăn được chuyện kế tiếp sau đó bị mẹ của Lê Sơ chia cắt đôi uyên ương.
Cô vốn tưởng rằng cốt truyện thay đổi thì sẽ không xảy ra nữa, không ngờ rằng dù con đường có lệch bao xa, cuối cùng cũng sẽ quay về tuyến chính.
Vậy Thi Nam Châu quay lại Thượng Kinh sớm 6 năm, liệu có thể lại xảy ra biến cố gì hay không?
Khương Chi vắt hết óc nghĩ tới cốt truyện của tiểu thuyết, suy nghĩ rồi nằm sấp vào cạnh giường ngủ thiếp đi.
Một giấc ngủ này thật sự bất ổn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-71.html.]
Cô nằm mơ.
Trong mơ, Thi Liên Chu bị mọi người vây quanh, từ trên cao nhìn xuống cô.
Anh gằn từng chữ một, giọng nói hờ hững lạnh như băng: “Khương Chi, cô bán con đổi thức ăn, lòng lang dạ sói, ích kỷ, làm hại mấy cái đứa nhỏ cả đời bất hạnh, cô thật đáng chết.”
Khương Chi nhìn bản thân ở trong mơ bị đánh gãy chân, nằm cạnh thùng rác đầu đường như con ch.ó chết, hơi thở thoi thóp.
“Khương Chi, cô thật đáng chết.”
“Cô thật đáng chết!”
Khương Chi đột nhiên mở mắt ra.
Lọt vào trong tầm mắt, là ánh mắt lo lắng của Tiểu Trụ, cậu bé nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Khương Chi thở hổn hển, ngón tay cấu vào lòng bàn tay để cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh lại.
Cô lấy lại bình tĩnh, giơ tay sờ sờ đầu Tiểu Trụ, nhẹ giọng nói: “Mẹ không sao, sao con lại thức rồi?”
Tiểu Trụ đưa tay ôm chặt lấy Khương Chi, trấn an: “Mẹ, có phải mẹ gặp ác mộng không? Đừng sợ đừng sợ, trong mộng đều là giả.”
Khương Chi thấy nhóc con nói với cô trong mộng đều là giả rất ra dáng thì không khỏi bật cười, nhưng trong lòng vẫn còn nặng trĩu.
Cô biết trong mơ đều là những chuyện từng xuất hiện trong tiểu thuyết, là cái kết bi thảm mà cốt truyện sắp đặt cho cô.
Tuy là cô tin rằng mình sẽ không rơi vào bẫy giống nguyên chủ, bị dụ dỗ vào cơn nghiện cờ bạc, nhưng người tên Thi Liên Chu này có tính cách vô cùng tàn bạo, không kiêng kỵ bất cứ thứ gì, chuyện gì cũng có thể làm ra được, nếu anh muốn thần không biết quỷ không hay diệt trừ một người thì tuyệt đối có thể nghĩ ra cả trăm cách.
Cho dù cô có tìm được tất cả các con trở về, cũng không dám chắc Thi Liên Chu sẽ bỏ qua cho cô.
Nghĩ như vậy, đôi mắt hạnh yên tĩnh của Khương Chi lại tràn đầy vẻ tàn nhẫn.
Cô không thể sống trong nỗi sợ hãi kinh hồn bạt vía, cô không phải là nguyên chủ, điều cô tôn thờ chính là vận mệnh do chính bản thân mình nắm giữ trong tay, cốt truyện không làm khó được cô, nếu sau này Thi Liên Chu thật sự muốn xuống tay thì cô cũng sẽ không làm quả hồng mềm để mặc người nhào nặn!
Cô cần phải tranh thủ thời gian này để tăng cường sức mạnh, lớn mạnh đến mức ngay cả là Thi Liên Chu cũng không dám tùy tiện ra tay!
Trong lúc nhất thời, toàn thân Khương Chi như trút được gánh nặng, vẻ mặt ánh mắt trở nên kiên định hơn rất nhiều.
Tiểu Trụ có chút tò mò nhìn Khương Chi, gọi lớn: “Mẹ?”
Khương Chi còn chưa nói câu nào, giọng nói của Trương Anh Tử đã truyền tới: “Chị Khương, Tiểu Trụ, hai người các chị thức dậy sớm vậy.”
Bên ngoài, trời còn tối đen.
Khương Chi giơ tay nhìn đồng hồ, sáu giờ sáng, cô cười nói: “Không còn sớm, đã 6 giờ, mọi người có đói bụng không?”
Tiểu Trụ lắc đầu, Trương Anh Tử thì nói: “Đã 6 giờ rồi sao? Ở lại huyện Thấm hai ngày, cả người em đã trở nên lười biếng. Lúc ở trên thị trấn, trời chưa sáng là em đã thức dậy khiêng heo cho ba em, tới giờ còn phải đến nhà máy làm việc, đâu giống như bây giờ.”
Trương Anh Tử có chút thổn thức, ngày rảnh rỗi thật đúng là đáng sợ.
Khương Chi nhét tay Tiểu Trụ vào trong chăn, nói: “Mọi người ngủ thêm một lát đi, chị ra ngoài mua bữa sáng.”
Cô đứng dậy nhìn Tiểu Qua, cậu bé vẫn còn ngủ say trong chăn.
Khương Chi lại dặn dò một câu, rồi mới đi ra ngoài.
……
Buổi sáng của thập niên 80, không khí lành lạnh, một luồng gió trong lành phả vào mặt.
Khương Chi hít hà một hơi thật sâu, chạy bộ vài trăm mét quanh con đường bên ngoài bệnh viện.
Cô cũng nên kiểm soát bản thân, muốn làm mọi thứ đều không thể xa rời với thân thể khỏe mạnh.
Đợi tới khi cô chạy bộ trở về, bên ngoài bệnh viện đã xuất hiện thêm vài quầy bán đồ ăn sáng, trên mặt bàn của quầy hàng đặt bánh quẩy và bánh nướng nóng hổi, bánh quẩy 2 xu tiền một cây, bánh nướng lớn vị mặn 3 xu một cái, vị ngọt là 4 xu.
Khương Chi ngồi xuống ăn một chén đậu hủ và hai cái bánh quẩy, lại đóng gói bữa sáng xong rồi mới trở về bệnh viện.