Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 68
Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:39:25
Lượt xem: 58
Phó Đông Thăng cũng không ngại phiền phức, ông ấy nhanh chóng thu dọn xong, sau đó dẫn Khương Chi cùng đi ra khỏi phòng làm việc.
Phó Đông Thăng nói: “Cô đợi một lát, tôi đi thông báo cho biên tập viên một tiếng đã.”
DTV
Khương Chi gật đầu, có xe tiện đường là chuyện tốt.
Cô đứng ở cửa nhà xuất bản chờ không bao lâu, thì có một nhóm người từ trên lầu đi xuống.
Người dẫn đầu là một cô gái trẻ tuổi, còn là một người quen nhưng không thân thiết, Trương Nhân.
Cô ta vẫn ăn mặc rất thời trang, đeo khăn choàng, tóc ngắn ngang vai, nhìn có vẻ rất cao ngạo.
Khương Chi nhớ cha cô ta là bác sĩ Trương của trung tâm y tế trấn Đại Danh, hơn nữa dường như cô ta có chút tình cảm với Thi Liên Chu, đáng tiếc, cuối cùng người Thi Liên Chu cưới không phải là cô ta.
Trong lúc suy tư, đoàn người đã đi đến trước mặt Khương Chi.
Trương Nhân vừa nhìn thấy Khương Chi liền ngẩn người, kinh ngạc nói: “Đồng chí Khương, sao cô lại ở đây vậy?”
Phó Đông Thăng cũng có chút giật mình: “Ôi? Biên tập Trương quen với Tiểu Khương à?”
“Tiểu Khương?”
“Tiểu Khương?”
Người phụ nữ trung niên đứng cạnh Trương Nhân hơi ngạc nhiên, bà ấy và Trương Nhân đồng thời thốt lên một câu.
“Đông Tử, em nói xem, tác giả ‘Đại Thần’ mà em nói chính là đồng chí Khương à?” Phó Đông Mai nhìn Khương Chi từ trên xuống dưới, sắc mặt hơi kỳ lạ, giống như bà ấy không ngờ rằng tác giả của truyện《 Anh Hùng Xạ Điêu 》 lại là một cô gái trẻ tuổi như vậy.
Phó Đông Thăng trợn mắt trắng: “Đương nhiên rồi, sao em có thể nói bậy được chứ?”
Ông ấy lại quay sang nói với Khương Chi: “Tiểu Khương, biên tập Trương này chính là người ở huyện Thấm xuống đây để thị sát, cô ấy cũng là biên tập của nhà xuất bản huyện Thấm, cô ấy cũng chịu trách nhiệm mảng tiểu thuyết giống như tôi vậy. Còn người này chủ biên của nhà xuất bản chúng tôi, Phó Đông Mai, cũng là chị tôi.”
Khương Chi hiểu rồi, cô lần lượt lên tiếng chào hỏi hai người
.
Trương Nhân nói với giọng điệu phức tạp: “Tôi không ngờ rằng đồng chí Khương lại tài năng đến mức có thể viết một cuốn tiểu thuyết hay như《 Anh Hùng Xạ Điêu 》, bây giờ cuốn tiểu thuyết này đã thịnh hành ở huyện Thấm, nhà xuất bản ở huyện Thấm của chúng tôi cũng phải tăng số lượng báo phát hành rồi.”
Khương Chi sóng mắt lưu chuyển, cười nói: “Quá khen, quá khen rồi.”
Phó Đông Mai cười nói: “Ha hả, đều nhờ Đông Tử có mắt nhận ra người tài, tôi nghe nói cô cũng là người phiên dịch phần tài liệu ở trên trấn có đúng không?”
Khương Chi gật đầu.
Phó Đông Mai vui mừng, cảm khái nói: “Ôi trời, cô thật đúng là một phúc tinh. Lần trước khi phần tài liệu kia được gởi đến đây, nó đã khiến tôi cảm thấy đau đầu lắm, đều nhờ cô cả, thật sự đều nhờ cô cả đó, Tiểu Khương, tôi cũng gọi cô như vậy được chứ?”
Khương Chi khách sáo nói: “Đương nhiên rồi, chị Mai, chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội hợp tác.”
Một tiếng gọi chị này, xem như là đã kéo gần mối quan hệ của hai bên.
Phó Đông Thăng giơ tay lên nhìn đồng hồ rồi nói: “Được, lần sau có thời gian lại nói chuyện, Tiểu Khương còn phải trở về huyện Thấm, không phải là vừa đúng lúc ngồi chung xe với biên tập Trương hay sao? Đúng rồi, chị, lát nữa chị đến nhà nói với Viện Viện nhà em một tiếng, em cũng đến huyện Thấm thăm con trai của Tiểu Khương.”
Phó Đông Mai đồng ý nói: “Được, đúng là phải đi thăm, em phải mua ít đồ nhé, đừng đi tay không.”
Phó Đông Thăng dở khóc dở cười nói: “Em biết rồi, em đã lớn chừng nào rồi mà chị còn nói mấy chuyện này thế.”
Trương Nhân thu hồi ánh mắt nhìn Khương Chi, thở ra một hơi nặng nề, rồi nói: “Đi thôi, xe đậu ở bên ngoài.”
Cô ta cũng không biết mình thế nào nữa, rõ ràng cô ta nên tạo mối quan hệ tốt với tác giả “Đại Thần”, nhưng bây giờ cô ta nhìn thấy Khương Chi chính là “Đại Thần” thì cô ta không thể nào vui vẻ nổi, trong lòng cảm thấy rất buồn bực, còn có loại cảm giác nguy cơ bản thân không bằng người khác.
Trương Nhân biết rất rõ, loại cảm giác nguy cơ này đến từ Thi Liên Chu.
Ngày hôm đó, trong rạp chiếu phim, hình ảnh Thi Liên Chu và Khương Chi đứng nói chuyện với nhau chợt hiện lên trong đầu cô ta thật lâu không thể quên được.
Khương Chi và Phó Đông Thăng lên xe, Trương Nhân còn đứng ở ngoài xe ngẩn người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-68.html.]
Phó Đông Thăng mở cửa xe, thò đầu ra hỏi: “Biên tập Trương? Cô sao vậy?”
Trương Nhân phục hồi tinh thần, khẽ hít một hơi, cười nói: “Không sao, bây giờ chúng ta đi thôi, có lẽ tầm một một tiếng rưỡi thì đến nơi rồi.”
“Được!”
Trương Nhân lên xe, xe nổ máy rồi chậm rãi rời khỏi trấn Đại Danh.
Có mấy người ngồi trên xe cho nên đương nhiên không thể nào yên tĩnh, Phó Đông Thăng nhớ đến chuyện quá giang xe, ông ấy mở miệng khen ngợi rằng: “Biên tập Trương còn trẻ mà đã có triển vọng, mới hai mươi mấy tuổi mà đã trở thành biên tập phụ trách nhà xuất bản rồi, cô đúng là có tương lai tươi sáng đó.”
Trương Nhân khách sáo nói: “Sao tôi có bản lĩnh lớn như biên tập Phó được, có thể ký được cuốn tiểu thuyết hay như 《 Anh Hùng Xạ Điêu 》.”
Khương Chi nghe hai người tâng bốc lẫn nhau, cô lẳng lặng nhìn dãy núi đen kịt nhấp nháy bên ngoài cửa sổ xe.
Phó Đông Thăng xua tay cười nói: “Haiz, tôi chỉ là may mắn mà thôi, cho nên mới gặp được Tiểu Khương. Nói thật, Tiểu Khương thật sự đúng là phúc tinh đó, cô ấy mới đúng là người có năng lực thật sự, kể từ khi tôi quen cô ấy thì làm việc gì cũng suôn sẻ cả.”
Nụ cười của Trương Nhân nhạt đi, cô ta nói một cách không chắc chắn: “Vậy sao?”
Cô ta đột nhiên nhìn chằm chằm Khương Chi qua gương chiếu hậu của xe hơi, cố giả vờ bình tĩnh nói: “Đồng chí Khương, sao tôi chưa bao giờ nghe cô nhắc đến cô có bản lĩnh này vậy? Nếu sớm biết, vậy thì tôi đã nhanh chân đào cô trước rồi.”
Khương Chi cong môi, bình tĩnh nói: “Đây xem là bản lĩnh gì chứ.”
Trương Nhân nhếch mép, đạo đức giả mà nói: “Cô khiêm tốn như vậy làm gì?”
Bầu không khí nhất thời đông cứng lại.
Phó Đông Thăng thầm cau mày, ông ấy có thể nhìn ra quan hệ giữa hai người không tốt như ông ấy nghĩ, lời thuyết minh cho cuộc nói chuyện của bọn họ có thể dùng “Giương cung bạt kiếm” để hình dung.
Xe đã đi rất xa, Trương Nhân lại nói: “Lần trước tôi quên hỏi, cô rất thân với Liên Chu à?”
Nghe vậy, Khương Chi cười như không cười mà nhìn cô ta một cái.
Cô rất muốn trả lời một câu: Con chúng tôi cũng đã bốn tuổi rồi, cô nói xem, có quen hay không?
Nhưng mà, mục tiêu hiện tại của cô không phải là có quan hệ với Thi Liên Chu, cho nên cô nhàn nhạt nói: “Chỉ từng gặp một lần.”
Trương Nhân cũng không tin, giọng điệu đầy sự ghen tuông: “Lần trước hai người trò chuyện vui vẻ như vậy, cũng không giống như chỉ từng gặp một lần.”
Khương Chi nhướng mày, không thèm chiều chuộng cô ta mà thản nhiên nói: “Có lẽ là vì anh ấy thích tôi đó.”
Khuôn mặt của Trương Nhân cứng đờ, nụ cười trên khuôn mặt cô ta cũng trở nên miễn cưỡng.
Phó Đông Thăng ngồi bên cạnh nghe cuộc trò chuyện giữa hai người thì ông ấy cảm thấy khá bối rối.
Phó Đông Thăng thấy không khí trong xe càng lúc càng căng thẳng, ông ấy ho khan một tiếng, phá tan bầu không khí có chút xấu hổ, rồi nhìn về Khương Chi mà nói: “Con cô thế nào rồi? Tôi chỉ nghe cô nói thằng bé đang nằm viện thôi, rốt cuộc có chuyện gì?”
Nhắc đến điều này, sắc mặt của Trương Nhân trông khá hơn nhiều.
Sao cô ta lại quên chứ, đây là một người phụ nữ đã kết hôn rồi, sao Khương Chi có tư cách tơ tưởng đến Liên Chu chứ?
Nghĩ như vậy, Trương Nhân liền quan tâm nói: “Đứa nhỏ nằm bệnh viện rồi sao? Có chuyện gì vậy? Cô có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi.”
Khương Chi nhướng mắt, cô không muốn nói gì thêm nữa.
Cô nhìn về phía Phó Đông Thăng rồi nói: “Con tôi không sao cả, nhưng mà lúc nãy ông đang định nói với tôi chuyện số lượng người đặt báo mà, thế nào? Sau khi《 Anh Hùng Xạ Điêu 》phát hành, số người đặt báo không khiến cho ông thất vọng phải không?”
Phó Đông Thăng cười ha ha một tiếng, thần thần bí bí nói: “Biên tập Trương chạy đến trấn Đại Danh đã nói lên tất cả rồi.”
Khương Chi nhướng mày, cho mặt mũi mà nói: “Ồ?”
“Ngày phát hành “Truyện Anh Hùng Xạ Điêu”, số lượng người đặt nhật báo tổng cộng đã đạt đến sáu mươi ngàn người! Tôi nghe nói người ta xếp một hàng rất dài ở những cửa hàng bán báo đó, đến buổi tối, bọn họ thậm chí còn phải thuê một ít nhân viên tạm thời để hỗ trợ nữa.”
Nhắc đến chuyện này, Phó Đông Thăng cũng không khỏi cảm khái và tỏ vẻ xúc động.