Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 67
Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:39:23
Lượt xem: 64
Khương Chi muốn tối nay về lại bệnh viện, cho nên cả đoạn đường cô cũng không tiết kiệm tiền mà bắt taxi ra tới bến xe.
Sau hai tiếng đi đường thì cô về đến trấn Đại Danh, sau đó cô lại ngồi xe lừa về thôn Khương gia.
Mãi đến mười một giờ trưa cô mới về đến thôn Khương gia, dọc đường đi cô thông báo cho người trong thôn chuyển măng về nhà mình.
Trở về nhà, cô vào phòng bếp xem thử trước, nước kho thịt xem như không dùng được nữa, cô lại trở về phòng thì thấy phòng lạnh như băng, giống hệt như lúc cô vừa mới xuyên không đến đây, cảm giác có người ở mà cô tạo ra trong khoảng thời gian này cũng tiêu tan cả rồi.
Khương Chi thở dài.
Lúc này, giọng nói của Điền Hóa Mai vang lên ngoài sân: “Chi Tử, cháu đã về rồi à?”
Khương Chi ra ngoài xem thử, Điền Hoán Mai, Khương Đức Hải, Khương Trường Hưng và Điền Lệ, mỗi người đều vác hai sọt măng núi ở trên vai.
“Thím, cháu vừa mới về, mọi người đổ măng xuống đất đi, chúng ta tính tiền.”
Điền Hoán Mai vừa nghe cô nói lời này thì bà ấy lập tức nở nụ cười, vội vàng gọi người nhà đổ măng xuống đất, ngoài miệng còn nói rằng: “Ôi! Thím biết ngay cháu không gạt người khác mà.”
Khương Chi không lên tiếng, cô nhanh chóng đếm măng.
Mãi một lúc sau cô mới đếm xong hết số măng trên mặt đất, cô nói: “Thím, tổng cộng số măng của mọi người là một ngàn ba trăm mười sáu búp, một búp măng ba xu, cháu sẽ đưa cho mọi người ba mươi chín đồng bốn hào tám xu, cháu tính cho chẵn nhé, đưa cho mọi người bốn mươi đồng.”
Trong lúc Điền Hoán Mai và Điền Lệ vẫn còn đang dùng đầu ngón tay để tính tiền thì Khương Chi đã nói ra số tiền.
Khương Đức Hải rít một hơi thuốc lá, kinh ngạc nói: “Cháu gái, cháu thật sự đưa bốn mươi đồng sao?”
Khương Chi cười một tiếng, cô đếm bốn mươi đồng đưa cho họ rồi nói: “Lát nữa cháu còn phải trở về huyện Thấm, làm phiền chú nói với mọi người, tạm thời cháu sẽ không mua măng nữa, mọi người không cần lên núi đào thêm nữa, đợi cháu về rồi lại tính tiếp.”
Khương Đức Hải bất đắc dĩ lắc đầu một cái: “Bây giờ trên núi trơ trụi, không tìm ra được búp măng nào nữa rồi.”
Khương Chi nhướng mày, đào hết sạch măng rồi sao?
Điền Hoán Mai cầm tiền, bà ấy phàn nàn: “Còn không phải sao, bây giờ thật sự muốn tìm cũng tìm không ra rồi.”
Cả nhà Khương Đức Hải giúp cô đem măng vào trong phòng bếp rồi chất thành đống, những người khác cũng lần lượt tới cửa.
Khương Chi đếm số măng cho từng người, cô trả tiền, cũng không khỏi cảm khái người nhiều sức mạnh lớn.
Khoảng thời gian này, măng núi mọc um tùm, búp măng nào cũng rất nặng.
Chỉ trong thời gian ngắn như vậy thì cô đã thu hoạch được hơn cả vạn cân măng, cũng bỏ ra hơn một ngàn ba trăm đồng!
Lúc này, Bạch Hương Chi kéo theo Khương Đinh Hương, người đang tỏ ra không tình nguyện vào sân nhỏ, hai người đều cõng sọt trên lưng, bên trong là măng non nhọn hoắc.
Bạch Hương Chi cười nói: “Con gái, con thật sự mua măng núi à?”
Sự nghi ngờ hiện lên trong đôi mắt bà ta, nhưng mà người trong thôn đều đồn như vậy, chỉ là cô con gái chỉ giỏi ăn lười làm của bà ta sao lại giống như biến thành người khác vậy?
Khương Chi nhìn bà ta một cái, thản nhiên nói: “Đổ xuống đất đi.”
Bạch Hương Chi cũng nhìn ra Khương Chi không muốn để ý đến mình, mặc dù trong lòng bà ta không thoải mái nhưng bà ta vẫn nói: “Ừ.”
Bà ta đổ hết số măng trong sọt của mình và Khương Đinh Hương xuống đất, Khương Chi lựa ra những búp măng bị hỏng như thường lệ, đếm từng cái một rồi nói: “Tổng cộng hai trăm hai mươi bốn búp măng, một búp ba xu, tổng cộng sáu đồng bảy hào hai xu.”
Khương Chi vừa nói vừa đếm tiền đưa cho họ.
Bạch Hương Chi nhận tiền, bà ta nghiêm túc đếm lại một lần, không có vấn đề gì.
Bà ta nói với vẻ mặt phức tạp: “Con gái, con mua măng làm gì thế? Có số tiền này mua ít lương thực tốt biết bao? Hơn nữa con muốn mua măng thì phải nói với mẹ trước chứ, sao tự nhiên lại để cho người trong thôn chiếm lợi, bây giờ Đinh Hương đính hôn, đến lúc đó chuẩn bị của hồi môn cũng cần một khoản tiền lớn mà. Còn có chị hai của con, lúc này con bé vẫn còn đang ở bệnh viện lo lắng tiền thuốc men, con...”
Khương Chi cau mày, không nhịn được nói: “Hai người phải đổ hai sọt măng này vào trong phòng bếp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-67.html.]
DTV
Lời nói của Bạch Hương Chi cũng bị nghẹn ở trong cổ họng.
Bà ta trừng mắt nhìn Khương Chi một lúc lâu, mới dùng sức đeo cái sọt lên, đổ măng vào phòng bếp, rồi dắt Khương Đinh Hương rời đi.
Thẳng đến ba giờ chiều, công việc thu mua măng mới xem như kết thúc.
Khương Chi thở một hơi thật dài, cô đứng dậy từ trên ghế, vươn eo đi vào phòng bếp.
[Đinh —— Kiểm tra được ba mươi cân măng dại nhỏ trên núi, mỗi cân chín đồng, mời ký chủ “Bán hàng loạt”]
[Bán đồ thành công, chúc mừng ký chủ nhận được hai trăm bảy mươi đồng]
[Đinh —— Kiểm tra được ba mươi ba cân măng dại nhỏ trên núi, mỗi cân chín đồng, mời ký chủ “Bán hàng loạt”]
[Bán đồ thành công, chúc mừng ký chủ nhận được hai trăm chín mươi bảy đồng]
. . .
Khương Chi nhanh chóng bán hết tất cả măng tre chất đống trong bếp, số tiền hệ thống ở góc dưới bảng đạt đến con số đáng kinh ngạc: Một trăm năm mươi sáu ngàn tám trăm tám mươi lăm đồng tiền.
Cô mệt đến mức không nhấc nổi tay, nhưng nhìn vào tiền hệ thống của mình, chỉ cảm thấy có cực khổ hay mệt mỏi hơn đi nữa cũng đều đáng giá.
Một trăm năm chục ngàn, nếu như cô mua máy nghe nhạc để mang đi bán thì có thể bán được 43 cái, bây giờ cô cũng được xem là vạn nguyên hộ rồi đúng không?
Dĩ nhiên, chuyện bán máy nghe nhạc này cũng giống như bán chuối bán táo vậy, cũng là chuyện nguy hiểm, loại kinh doanh này làm một, hai lần là được rồi, còn nếu như xem đây là công việc chính thức thì sớm muộn sẽ bị bắt vào nhà tù ăn cơm tù.
Khương Chi lại đếm số tiền mặt của mình, hôm nay chỉ mỗi việc thu mua măng thôi mà cô đã bỏ ra hơn một ngàn bảy trăm đồng rồi.
Số tiền hơn bảy ngàn đồng kiếm được nhờ việc bán máy nghe nhạc chỉ mới mấy ngày đã giảm đi đáng kể rồi, bây giờ cô chỉ còn lại một ngàn bốn trăm đồng, nếu chỉ dựa vào chút tiền này để chi trả cho việc chữa bệnh cho Trụ Tử sau này thì sẽ có chút khó khăn.
Khương Chi không khỏi cười khổ, tiền đúng là không đủ để tiêu mà.
Bây giờ đã là ba giờ rưỡi chiều, Khương Chi phải trở về huyện Thấm ngay, cô lập tức khóa cửa, tìm Khương Trường Hưng lái xe chở cô đưa đến trạm xe của trấn Đại Danh.
Cả nhà Khương Đức Hải hôm nay kiếm được không ít tiền, đương nhiên bọn họ sẽ không từ chối chút chuyện này.
Đến trấn Đại Danh, cô đến Nhà xuất bản Văn học Nhân dân một chuyến trước.
Phó Đông Thăng vừa nhìn thấy cô thì ông ấy cảm thấy giống như nhìn thấy thần tài vậy.
“Tiểu Khương, lần này cô nói thế nào cũng phải để lại địa chỉ cho tôi mới được đó, chờ cô đến tìm thì quá không ổn định rồi, tôi phải thường xuyên thúc giục bản thảo thì mới có thể an tâm được, cô không biết lần này có bao nhiêu người đặt báo của chúng ta đâu!”
Phó Đông Thăng vô cùng kích động, giọng nói cũng cao hơn vài tông.
Khương Chi liếc ông ấy một cái, cô nói: “Phó biên tập, hôm nay tôi không rãnh nói chuyện phiếm với ông đâu, đây là bản thảo của chương hai, cả tháng này tôi đều ở huyện Thấm, tôi sẽ đưa bản thảo đến cho ông đúng thời hạn, nếu như tôi không thể tự mình đưa đến đây, vậy thì tôi cũng sẽ gửi bản thảo đến đây.”
Phó Đông Thăng sững sốt một chút, nghi ngờ nói: “Ồ? Huyện Thấm?”
Khương Chi khẽ mím môi, giải thích: “Tôi tìm được đứa nhỏ rồi, thằng bé đang ở bệnh viện.”
Vẻ mặt của Phó Đông Thăng trở nên căng thẳng, gấp giọng nói: “Bệnh viện? Có chuyện gì vậy?”
Bây giờ ông ấy xem Khương Chi là “Thần tài”, ngay cả cấp trên của ông ấy cũng từng nói muốn gặp tác giả Đại Thần của truyện《 Anh Hùng Xạ Điêu 》, cứ như vậy, đương nhiên ông ấy phải xem việc của cô giống như việc của mình vậy.
Khương Chi xua tay: “Bây giờ tôi cũng không thể giải thích thêm nữa, tôi còn phải ngồi taxi đến huyện Thấm nữa, được rồi, đợi tôi về thì chúng ta hẵng nói chuyện.”
“Ngồi xe taxi đến huyện Thấm?”
Phó Đông Thăng vỗ đùi, lớn tiếng nói: “Này, cô nói xem, sao mà trùng hợp vậy chứ, hôm nay người ở phía trên xuống thị sát, bây giờ cô ấy trùng hợp cũng phải về huyện Thấm, cô đi chung luôn là được rồi, cứ như vậy đi, tôi cũng muốn đi cùng cô đến thăm đứa nhỏ.”