Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 66

Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:39:21
Lượt xem: 53

Lời này của cô cũng không coi như lời nói dối, Thi Liên Chu không phải cũng bị dọa sợ chạy rồi sao?

An Thiên Tứ nghe vậy, cau mày, trên khuôn mặt điển trai hiện lên một tia tức giận bất bình.

Anh ấy biết cuộc sống ở nông thôn rất khó khăn, người bình thường đúng là không có tiền để nuôi nổi bốn đứa trẻ, anh ấy đoán, nhất định là do ba của mấy đứa trẻ sợ phải chịu trách nhiệm cho nên mới bỏ rơi vợ con, trong sách cũng nói rất nhiều về loại người này.

Anh ấy nhìn Tiểu Qua và Trụ Tử đang buồn rười rượi, há miệng muốn nói, nhưng rồi lại không biết nên an ủi hai đứa như thế nào.

Mặc dù Trương Anh Tử còn nhỏ, nhưng lại là cô bé hiểu chuyện: “Chị Khương, bây giờ chị có con, có tiền, còn cần đàn ông để làm gì?”

Khương Chi khen ngợi nhìn cô ấy một cái, quả nhiên là người phụ nữ mạnh mẽ quyết đoán trong tương lai, có tầm nhìn rất độc đáo, mặc dù trở lại hơn 40 năm trước mà cô ấy vẫn có thể hiểu được loại đạo lý này.

Cô cũng không quan tâm sự đồng tình hay thương hại của người khác, cô chỉ cần biết cuộc sống này của mình hạnh phúc đến nhường nào là được rồi.

An Thiên Tứ cau mày, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn không mở miệng.

Anh ấy chỉ là một người giáo viên, không tư cách chen miệng nói gì.

Một bữa cơm, rõ ràng là mùi thơm xông vào mũi, hương thơm lưu lại trong miệng, nhưng anh ấy lại giống như ăn sáp, anh ấy thật sự lo lắng cho cuộc sống của Nam Qua và Trụ Tử.

Khương Chi hộp cơm cuối cùng ra, bên trong chính là sữa đông hai tầng vị xoài, cô nói: “Điểm tâm sau bữa ăn, mỗi người một chén.”

Nói là mỗi người một chén, trên thực tế cô nhường phần của mình cho An Thiên Tứ, nhưng mà lời này không cần thiết phải nói ra.

“Xoài?” Mũi An Thiên Tứ tràn ngập hương thơm trái cây ngọt ngào, còn có mùi sữa thoang thoảng, mùi hương này ngửi vào liền khiến người ta cảm thấy từ cơ thể đến trái tim đều được thả lỏng, đồ ngọt, luôn khiến mọi người cảm thấy vui vẻ.

Sữa đông hai tầng vị xoài ngọt ngào, mềm dẻo tan ngay trong miệng đã nhận được sự nhất trí công nhận của mấy đứa nhỏ.

Trương Anh Tử chép miệng, nhớ lại hương vị của thức ăn và sữa đông hai tầng, cô bé cảm khái nói: “Chị Khương, cơm chị nấu không chỉ ngon, mà còn hiếm lạ nữa, cái này phải bày quầy hàng đi bán, nhất định sẽ rất đắt hàng đó!”

Trên mặt của Tiểu Qua cũng mặt đầy mong đợi nhìn về phía Khương Chi: “Mẹ, sữa đông hai tầng ăn ngon quá, ngày mai mẹ lại làm thêm cho con có được không?”

Trụ Tử l.i.ế.m môi một cái, đồng ý mà nói: “Ngon quá đi.”

DTV

Khương Chi khẽ cười một tiếng, khuôn mặt trầm tĩnh trước nay của cô có thêm mấy phần ấm áp: “ Được, các con muốn ăn bao nhiêu cũng được.”

Ánh nắng xuyên qua song cửa sổ chiếu vào người Khương Chi, giống như phủ một lớp ánh sáng vàng lên người cô, mơ hồ, nhìn không rõ lắm.

An Thiên Tứ nhìn đến nỗi ngẩn người.

“Thầy giáo An? Thầy giáo An?” Khương Chi vẫy vẫy tay, nhìn anh ấy với vẻ mặt khó hiểu.

An Thiên Tứ bỗng nhiên bừng tỉnh, anh ấy bật nhảy khỏi ghế giống như bị kim đ.â.m vào vậy, sau đó anh ấy đi về phía cửa, vừa đi vừa nói: “Tôi, tôi về trước đây, ngày mai tôi lại đến thăm Nam Qua và Trụ Tử.”

Khương Chi híp mắt một cái, sao người này lại chột dạ như vậy chứ?

Mãi cho đến khi An Thiên Tứ rời khỏi bệnh viện, nhịp tim đang đập loạn cào cào vẫn không thể nào an tĩnh lại, anh ấy hít thở sâu vài hơi, giơ tay lên đặt ở ngực, trong mắt có chút mê mang, anh ấy bị sao rồi vậy?

Đột nhiên, anh ấy nhớ đến người trong thôn muốn anh ấy chuyển lời cho Khương Chi Tử.

An Thiên Tứ gõ một cái vào đầu mình, lòng tràn đầy do dự, cũng chỉ có thể gắng gượng đi ngược lại.

Bên kia, Khương Chi đang mở quà An Thiên Tứ mang đến.

Anh ấy rõ ràng vô cùng có lòng chuẩn bị, một ít điểm tâm được gói trong giấy làm từ cây đay, một cân đường trắng, một bao trà và một lon sữa mạch nha.

Trương Anh Tử không nhịn được trêu ghẹo nói: “Chị Khương, người giáo viên nhân dân này còn khá coi trọng Trụ Tử nhà ta đó.”

Thời buổi này, tặng quà mà tặng những thứ này thì tuyệt đối được xem là xa hoa.

Khương Chi còn chưa lên tiếng thì lại có người gõ cửa phòng bệnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-66.html.]

Cô mở cửa, liền thấy An Thiên Tứ đang ngượng ngùng cúi đầu.

“Thầy giáo An? Quên đồ gì rồi à?”

“Không. . . Không phải, chuyện là, người ở Khương gia thôn nhờ tôi chuyển lời cho cô, bọn họ đã đào măng xong rồi, bây giờ đang chất đống ở nhà, bọn họ muốn hỏi khi nào cô trở về, sợ măng bị hỏng mất.”

Vừa nghe thấy lời này thì Khương Chi khẽ nhíu mày.

Cô sốt ruột đến đây nên đã quên mất chuyện thu mua măng trong thôn, nếu cô thật sự ở lại đây một tháng mới về thì chắc chắc toàn bộ số măng kia sẽ bị hỏng hết, không nói đến chuyện có thể bán được cho hệ thống hay không, nhưng có lẽ thanh danh của cô sẽ lại giống như trước khi giải phóng.

Nhưng nếu như cô trở về thì mấy đứa nhỏ này phải làm sao đây?

An Thiên Tứ thấy cô có hơi do dự thì anh ấy liền nói: “Cô muốn về thôn một chuyến à?”

Khương Chi ngẩng đầu nhìn anh ấy, ngẫm nghĩ một lát liền nói: “Thầy giáo An, ngày mai có thể làm phiền anh giúp tôi chăm sóc mấy đứa nhỏ được không, tôi phải về thôn một chuyến, bọn họ đào măng cũng không dễ dàng, nếu thật sự bị hỏng thì mất nhiều hơn được rồi”.

An Thiên Tứ vội vàng nói: “Vừa đúng lúc ngày mai tôi không bận gì”.

Khương Chi thở phào nhẹ nhõm, nhếch môi cười nói: “Cảm ơn anh, thầy giáo An”.

“Bây giờ chúng ta cũng không phải đang ở trong trường học, cô cũng không cần gọi tôi là thầy giáo An, gọi tôi Thiên Tứ là được rồi”.

An Thiên Tứ ho nhẹ một tiếng, anh ấy cố tỏ vẻ bình tĩnh mà nói.

Khương Chi dứt khoát nói: “Được, Thiên Tứ, vậy anh cũng không cần gọi tôi là mẹ Nam Qua, Khương Chi, anh gọi tôi Khương Chi là được.”

Khương Chi giỏi đối nhân xử thế, cô nhìn thấy vành tai đỏ bừng và sắc mặt có chút không được tự nhiên của An Thiên Tứ thì cảm thấy hơi khó hiểu, hình như cô đâu có làm chuyện gì để tỏ ra quyến rũ đâu, sao An Thiên Tứ lại có ý với cô chứ?

Chuyện này cũng không phải là cô tự mình đa tình, đàn ông ở thập niên tám mươi quá đơn giản, chỉ cần nhìn cẩn thận một chút thì có thể nhận ra được.

Có lẽ An Thiên Tứ cũng chưa đến mức thích cô, nhưng mà chuyện anh ấy có thiện cảm với cô là điều đương nhiên.

Mặc dù bây giờ cô không có tâm tư nghĩ về chuyện này, nhưng An Thiên Tứ rõ ràng là một đối tượng kết hôn rất tốt, dáng vẻ rất ổn, có công việc chính thức, bối cảnh gia đình vững vàng, người như vậy thì đi đến đâu cũng sẽ được chào đón nồng nhiệt.

Nghĩ như vậy, Khương Chi dùng ánh mắt quan sát, đánh giá nhìn anh ấy.

Cô là thương nhân, chuyện cô suy xét đầu tiên không phải là tình cảm, mà là giá trị.

“Tôi, tôi đi trước đây, Khương Chi, sáng mai tôi sẽ đến đây.”

Dứt lời, An Thiên Tứ liền vội vàng rời đi, cô nhìn bóng lưng kia, thì cảm thấy giống như anh ấy đang chạy trốn.

Khương Chi ngượng ngùng cười một tiếng, cô lại phát bệnh nghề nghiệp nữa rồi, nhìn đàn ông như nhìn đồ cổ vậy.

...

Sáng sớm hôm sau, Khương Chi ngồi đợi Trụ Tử thay thuốc xong, An Thiên Tứ đến bệnh viện.

Khương Chi dặn dò: “Hôm nay mẹ trở về Khương gia thôn một chuyến, mẹ sẽ về trong tối nay, mấy đứa có chuyện gì cứ nói với thầy giáo An, biết không?”

Tiểu Qua vỗ n.g.ự.c mấy cái, cậu bé cao giọng nói: “Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc anh ba thật tốt.”

Trương Anh Tử cũng nói: “Chị Khương, chị có việc thì cứ đi làm đi, còn em ở đây nữa mà.”

Khương Chi gật đầu, lúc cô gần đi thì nhìn về phía Trụ Tử.

Đôi mắt hạnh nhân trong veo của cậu bé có chút đỏ lên, cậu bé thấy Khương Chi nhìn mình, cho nên mới nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ về sớm chút nhé.”

“Được!”

Loading...