Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 65
Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:39:20
Lượt xem: 52
Khương Chi rửa và thái rau, động tác cực kỳ nhanh nhẹn gọn gàng, không hề lộn xộn.
Khoảng 40 phút sau, cô đã nấu xong bữa ăn hôm nay.
Ông chú vừa chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn thì đột nhiên ngửi được một mùi thơm nồng làn bay từ trong bếp ra.
Ông ấy khẽ hít một hơi, ánh mắt không tự chủ được nước nhìn về phía Khương Chi, cũng không quên khen ngợi nói: “Ôi chào, em gái, tay nghề nấu ăn của em tốt đấy, thơm quá!”
Khương Chi cũng khách sáo nói: “Không có gì ạ, chỉ là mấy món ăn gia đình thôi.”
Ông chú lắc đầu cảm thán nói: “Với tay nghề này của cô, muốn mở nhà hàng cũng đủ rồi, cũng đừng khách sáo làm gì, chú làm đầu bếp hơn 20 năm nay rồi, còn có thể không ngửi ra được mùi vị này sao?”
Khương Chi đứng bên cạnh mím môi cười, không nói chuyện.
Ông chú thấy sữa xoài đông hai tầng trong hộp cơm của Khương Chi thì khó hiểu hỏi: “Ồ? Đây là món gì vậy?”
Món ăn này có màu trắng sữa như thạch, bên trên được phủ một lớp trái cây màu vàng cam, cũng không biết là loại trái cây gì, nhưng màu sắc rất đẹp, hương trái cây đậm đà tràn ngập khoang mũi, mang đến cho ông ấy một cảm giác sảng khoái tươi mát.
Khương Chi liếc nhìn một cái, thuận miệng nói: “Sữa hai lớp.”
Ông chú mở to hai mắt, kinh ngạc nói: “Hai……sữa hai lớp? Chúng được làm từ sữa sao?”
Sắc mặt của ông ấy có chút thổn thức, thời buổi này, có thể uống được sữa quả thực là một thứ xa xỉ, sữa bò chỉ có ở trạm cung ứng sữa, hơn nữa, người bình thường cũng không có phiếu sữa, vậy mà cô gái này có thể dùng sữa để nấu ra thứ này, chậc.
Khương Chi cũng không có thời gian để nói chuyện, sau khi chào ông chú và bà chị ở căng tin xong, cô nhanh chóng rời khỏi căng tin.
Lúc này chị gái ở phụ bếp bước vào trong, một mùi thơm ngào ngạt tràn ngập khắp khoang mũi của chị ấy, chị ấy ngạc nhiên nói: “Lão Trương, tay nghề của ông trở lên tốt như vậy từ khi nào thế? Mùi này thật thơm, ông cho bao nhiêu dầu thế?”
Chị gái phụ bếp nhanh chóng chạy đến thùng dầu.
“Là em gái kia nấu thức ăn, không phải tôi, nếu nhà chúng ta có tay nghề như vậy thì sao còn phải lo không bán được thức ăn chứ?”
Ông chú bĩu môi, cũng không nói, bắt đầu bật bếp đun dầu, xào rau.
Chị gái phụ bếp sửng sốt một chút, vuốt tờ tiền trong túi, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Phòng bệnh.
Khương Chi mang theo hộp cơm quay về phòng bệnh, Trương Anh Tử và Tiểu Qua đang đỡ Trụ Tử đi tiểu vào bô.
“Chị Khương, chị về rồi ạ.” Trương Anh Tử lên tiếng chào hỏi.
Nhìn thấy cô quay về, Trụ Tử có chút xấu hổ mím môi.
Khương Chi lại không để ý đến điều đó, còn tiện tay mang bô đi đổ, sau đó rửa sạch.
Cô rửa tay, lấy hộp cơm ra, nói: “Nào, ăn cơm thôi, có bánh bao hấp, còn cả món tráng miệng ngon cho mấy đứa đây.”
Ngay khi nắp hộp cơm được mở ra, một mùi thơm lập tức tràn ngập trong không khí, cả căn phòng đều tràn ngập hương thơm ngào ngạt.
Hai mắt Tiểu Qua đều trợn to, nuốt nước miếng ừng ực, đã mấy ngày rồi cậu nhóc chưa được ăn đồ ăn mẹ nấu.
Hai mắt Trụ Tử cũng sáng lên, cậu bé cũng không phải đứa trẻ tham ăn, nhưng sau khi ngửi mùi hương này thì cả người giống như tràn đầy năng lượng.
Trương Anh Tử cũng không nhịn được nuốt nước bọt nói: “Thơm quá, chị Khương Chi, đây đều là do chị nấu sao?”
Khương Chi mỉm cười, đang định nói chuyện thì đột nhiên có người gõ cửa phòng bệnh.
Cô nhướng mày, đứng dậy đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, đập vào mắt là khuôn mặt đẹp trai với nụ cười tỏa nắng của An Thiên Tứ.
Khương Chi hơi ngạc nhiên nói: “Thầy An?”
An Thiên Tứ nhe răng cười, nói: “Sáng nay tôi rời đi hơi vội vàng, muốn về thăm nhà một chút. Biết cô và Nam Qua đang ở bệnh viện, cho nên đến đây thăm, sợ hai mẹ con cô ở huyện Thấm không quen, lại sợ hai người ngại không muốn đến tìm tôi giúp đỡ gì đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-65.html.]
Anh ấy vừa hỏi y tá rồi, người nhà của Khương Chi Tử là một đứa bé bị bỏng nằm ở phòng này.
Khương Chi khách sáo nói: “Thật sự làm phiền thầy An quá, nhanh vào đi.”
An Thiên Tứ gật đầu, bước vào trong phòng, nhìn Trụ Tử đang nằm trên giường bệnh, trong mắt tràn đầy sự thương xót.
Tiểu Qua vui vẻ nói: “Thầy An?”
An Thiên Tứ xoa đầu của Tiểu Qua, đặt đồ trong tay xuống bàn.
Ngày hôm qua Trương Anh Tử cũng đã gặp An Thiến Tứ, nhưng mà cô ấy cũng chỉ nhìn thoáng từ phía xa, biết anh ấy và ‘anh chàng nhà giàu’ ngang ngược hôm qua là người quen thì lập tức mím môi không nói gì.
Cô ấy coi như đã chịu thiệt từ kẻ có tiền, cho nên không muốn liên quan gì đến những kẻ như vậy, hơn nữa đối phương còn là giáo viên của nhân dân.
An Thiến Tứ cũng không quan tâm thái độ lạnh lùng của Trương Anh Tử, cực kỳ thân thiện mỉm cười chào cô ấy.
Lúc này, anh ấy đột nhiên ngửi thấy một mùi cơm, ngại ngùng nói: “Mọi người đang chuẩn bị ăn cơm sao, vậy thì tôi đến cũng không đúng lúc rồi.”
Khương Chi còn đang lo lắng không biết nên làm sao để cảm ơn An Thiên Tứ đã dẫn Tiẻu Qua đến huyện Thấm đây, lập tức nói: “Anh đến đúng lúc lắm, chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé.”
DTV
Nói xong, liền đưa cho anh ấy một đôi đũa.
An Thiên Tứ giật mình, nhìn sự chân thành trên khuôn mặt gầy gò của Khương Chi thì hơi khựng người một chút, cuối cùng vẫn cầm lấy đôi đũa, nói: “Vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa, chỉ ngửi mùi hương này thôi cũng khiến tôi đói bụng lắm rồi.”
Khương Chi lấy một chiếc ghế cho anh ấy, cười nói: “Anh giúp tôi việc lớn như vậy, khách sáo gì chứ.”
Tiểu Qua đưa cho anh ấy một cái bánh bao trắng mềm mại, kiêu ngạo nói: “Thầy An, cho thầy này, mẹ con nấu cơm ngon nhất trên đời luôn.”
An Thiến Tứ có chút ngại ngùng cầm lấy bánh bao, ngửi mùi thơm ngạt ngào tỏa ra, gắp thức ăn bắt đầu ăn cơm.
Những sợi khoai tây xào giấm vừa giòn vừa tươi mới, cắn một miếng bánh bao lại ăn một miếng thức ăn, khiến con sâu tham ăn trong người đều bị lôi ra ngoài.
Khương Chi sợ anh ấy xấu hổ nên cũng không nói chuyện với anh ấy, cô bẻ nhỏ bánh bao ra, bón cho Trụ Tử từng miếng từng miếng một.
Trụ Tử nhai miếng thịt chiên, kêu lên: “Mẹ ơi, món thịt chiên này thơm ngon quá.”
Khương Chi dùng giấy lau sạch hạt vừng dính bên miệng của cậu nhóc, cười nói: “Con thích ăn thì ăn nhiều vào.”
Khi nấu món này phải đập nát thịt trước, như vậy không chỉ giúp thịt mềm hơn mà còn tươi mới, khiến thịt ăn ngon hơn, có hương vị tuyệt vời hơn.
An Thiên Tứ nghe được cuộc nói chuyện của Trụ Tử và Khương Chi thì có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ: “Đây……đây cũng là con của cô à?”
Khương Chi nhướng mày, bình tĩnh nói: “Thầy An không biết sao? Tôi sinh bốn đấy.”
“Khụ khụ khụ……”
An Thiên Tứ suýt nữa bị sặc nước bọt của chính mình, thai bốn?
Kỳ thực, Khương Chi ở trường tiểu học trong thôn cũng có lời đồn đại, nhưng anh ấy không thích buôn chuyện của người khác, bình thường sau khi tan học đều sẽ trực tiếp cầm thức ăn về phòng ăn, trò chơi giải trí của anh ấy cũng chỉ có nghe nhạc, đọc sách, xem phim, cho nên anh ấy thực sự không biết những chuyện khác.
Trương Anh Tử ăn được món ngon, cả thể xác và tinh thần đều cảm thấy thỏa mãn, sau khi nghe xong câu này của Khương Chi thì ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Cô ấy biết lời đồn về bốn bào thai, dù sao cho dù muốn mua trẻ con thì cũng phải tìm hiểu rõ ràng thông tin về người bán, cũng là bởi vì biết chị Khương là người không ra gì, hoàn cảnh sống cực kỳ khó khăn, cho nên nhà họ mới quyết định ăn cần mặc kiệm mua Trụ Tử về.
Tiểu Qua nhai bánh bao, khó hiểu hỏi: “Thầy ơi, thầy sao thế?”
An Thiến Tứ phục hồi tinh thần nói: “Vậy……cha của mấy đứa trẻ thì sao?”
Nghe vậy, không chỉ An Thiên Tứ, mà ngay cả Trương Tử Anh, Tiểu Qua và Trụ Tử đều nhìn về phía Khương Chi.
An Thiên Tứ và Trương Anh Tử cũng không hiểu biết về tin đồn trong thôn, nhưng Tiểu Qua và Trụ Tử lại biết những chuyện đó, nhưng mà bởi vì còn nhỏ, cho nên chúng chỉ biết rằng mẹ trong lời đồn là người rất xấu, cho nên ba mới bỏ rơi bọn họ, vì vậy bọn họ cũng chưa từng được gặp ba mình.
Khương Chi lại cực kỳ bình tĩnh, cô hơi cụp mắt, thản nhiên nói: “Chạy rồi.”