Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 61
Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:39:12
Lượt xem: 59
Đàn ông trung niên lại bắt đầu kể tình tiết câu chuyện, mẹ của đứa trẻ giường bên nghe đến mê mẩn, luôn miệng hỏi: “Thật sao? Bao Tích Nhược kia là cứu người lung tung, mới hại c.h.ế.t chồng mình hay sao?”
Cô ấy có chút thổn thức, giọng điệu tràn đầy phẫn nộ, cô ấy cảm thấy vô cùng xấu hổ thay cho một người phụ nữ không phân biệt được thiện ác giống như Bao Tích Nhược.
Khương Chi cụp mắt xuống.
Hiền lành quá mức, ngược lại sẽ trở thành đồng phạm của cái ác.
Bao Tích Nhược thực ra là một nhân vật gây nhiều tranh cãi, cô ấy chân thật và tốt bụng, lại là Thánh Mẫu có tình yêu thương vô bờ bến, đáng tiếc là không có đúng sai.
Người đàn ông trung niên lắc đầu cười khổ: “Ôi, phụ nữ”
Khương Chi nghe thấy tiếng thở dài uyển chuyển của ông ấy, khóe miệng cô không khỏi giật giật.
“Không biết khi nào chương thứ hai mới được đăng lên nữa, Đại Thần? Sao lúc trước tôi chưa từng nghe thấy tên tác giả này? Tên cũng đủ thần.”
Khương Chi đã sớm bàn bạc bút danh tác giả với biên tập viên, dù sao thì những nhà văn kia cũng đáng mặc đại thần, thế là cô dứt khoát chiếm dùng luôn, nhắc đến thì cô cũng nên viết nội dung chương thứ hai rồi, miễn cho bị người ta hối viết.
Nghĩ như vậy, cô liền dùng số giấy còn lại sau khi viết thư hôm qua, bắt đầu viết bản thảo một cách lưu loát.
...
Sáng sớm hôm sau, Khương Chi cảm thấy cả người đều đau nhức mà vươn thẳng lưng.
Cô phải ở lại bệnh viện với Đản Tử một tháng, ngày nào cô cũng phải nằm ngủ ở mép giường thì thật sự không chịu nổi, xem ra phải đổi phòng bệnh rồi.
Lúc này, Trụ Tử cũng tỉnh rồi.
Câu nói đầu tiên của cậu bé sau khi mở mắt là: “Mẹ, Đản... Tiểu Qua tới chưa?”
Khương Chi lấy một chậu nước nóng, làm ướt khăn lông rồi lau mặt cho cậu bé, cô trả lời: “Hôm nay Tiểu Qua nhất định sẽ tới, con yên tâm đi.”
Sau khi Khương Chi đút cho Trụ Tử ăn bánh bao và uống qua sữa bò, thì cô đi xin đổi phòng bệnh, có phòng đơn nhưng giá đắt gấp mấy lần, nằm viện một ngày mười hai đồng, may mà trên người cô có đủ tiền, cho nên cô đã sảng khoái đổi phòng bệnh.
Trước khi rời đi, Khương Chi còn nghe thấy những lời chua xót của mẹ đứa nhỏ giường bên cạnh: “Có tiền thật là tốt, muốn đổi phòng bệnh thì đổi ngay”.
Người đàn ông trung niên ở gần cửa cũng không quên nhắc nhở: “Em gái, em nhất định phải đọc báo đó, tiểu thuyết này không tệ đâu! Rất lên đầu!”
Khương Chi mỉm cười đồng ý.
Khương Chi mới vừa thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chuyển phòng, thì có người gõ cửa phòng bệnh.
Khi cô mở cửa ra nhìn, cô nhìn thấy Trương Miêu Tử mặt đầy lo lắng.
“Sao vậy Miêu Tử?”
“Chị... Chị Khương, Anh Tử, Anh Tử gây chuyện rồi.”
Khương Chi nhướng mày, gây chuyện?
Trương Miêu Tử lo lắng đến suýt khóc, cũng không thể giải thích cặn kẽ mà chỉ nói: “Em biết chị Khương là người tài giỏi, sau này Anh Tử cũng sẽ đi theo chị làm việc, chị có thể đi xem thử không?”
Khương Chi còn chưa lên tiếng, Trụ Tử đã lo lắng nói: “Chị hai không sao chứ?”
Trương Miêu Tử lau nước mắt, thút tha thút thít nức nở mà nói: “Tiểu... Trụ Tử, chị hai của em sắp bị người ta đưa đến gánh hát rồi.”
Khương Chi hơi ngạc nhiên, nghiêm trọng như vậy?
Cô nói: “Được, chúng ta đi xem thử đi.”
Trương Miêu Tử nghe vậy, cô bé liên tục gật đầu.
Đợi Khương Chi gọi y tá vào chăm sóc Trụ Tử, hai người mới đi ra ngoài.
Cả đường, Khương Chi cũng biết được toàn bộ câu chuyện từ trong miệng Trương Miêu Tử.
Cô có chút không nói nên lời, hôm qua cô còn nghĩ rằng nam chủ sẽ xuất hiện, nhưng không ngờ rằng hôm nay cậu ấy đã xuất hiện rồi.
Chuyện bắt đầu từ sáng sớm hôm nay, cả nhà Trương Thuận thu dọn hành lý chuẩn bị quay trở lại trấn Đại Danh, vừa mới ra khỏi bệnh viện, Trương Anh Tử bị phỏng ở chân không đứng vững, đụng phải một thiếu niên đang chạy bộ.
Cú va chạm này, xem như đụng phải chuyện không may.
Trương Anh Tử giẫm làm bẩn chiếc giày thể thao của thiếu niên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-61.html.]
Vương Ngọc Mẫn nhã nhặn nói có thể đền tiền, không ngờ đối phương không đồng ý không bỏ qua, nói cái gì mà đôi giày phiên bản giới hạn ở nước ngoài, giá rất đắt, nếu muốn bồi thường ít cũng phải một ngàn đồng trở lên.
Vừa nghe vậy, cả nhà Trương Thuận sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu.
Một ngàn đồng tiền?
Trước ngày hôm qua, bọn họ ngay cả một trăm đồng cũng không có!
Trương Anh Tử có tính tình nóng nảy, lập tức tức giận đến đỏ cả mắt, cãi nhau một trận kịch liệt với thiếu niên, hiện giờ vẫn còn đang cãi nhau ở ngoài bệnh viện.
Khương Chi âm thầm trợn mắt khinh thường, trước đây lúc cô xem tiểu thuyết đã cảm thấy cuộc gặp gỡ giữa nam chủ và mối tình đầu Trương Anh Tử rất cẩu huyết, kiểu mang nặng cảm giác giống cặp nhân vật “Mộ Dung Vân Hải và Sở Vũ Tiêm”.
Khi hai người rời khỏi bệnh viện, liếc mắt một cái đã nhìn thấy một đám người bao vây.
Sắc mặt Trương Miêu Tử quýnh lên, vội vàng chạy tới, vừa chen vào trong vừa kêu: “Nhường một chút, nhường một chút.”
DTV
Khương Chi đi theo phía sau bà ấy, theo dòng người chen vào tận cùng bên trong.
Trương Anh Tử được em gái đỡ, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn tức giận đến đỏ bừng, đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt.
Khương Chi tò mò đánh giá thiếu niên.
Nét mặt anh ấy tinh xảo, sôi nổi, cao hơn Trương Anh Tử khoảng một cái đầu rưỡi, mặc một bộ đồ thể thao không rõ nhãn hiệu, dưới chân đi một đôi giày thể thao trắng có dính vết đen.
Anh ấy hơi hất cằm, đang trừng mắt lại với Trương Anh Tử, nói lẩm bẩm trong miệng: “A, có tức giận thì cô cũng phải bồi thường! Không bồi thường thì đi vào gánh hát!”
Khương Chi thầm nghĩ, Lê Sơ này quả nhiên giống y chang trong tiểu thuyết viết, tuổi trẻ hăng hái, kiêu ngạo và độc đoán.
“Anh!”
Trương Anh Tử nói xong liền xông lên xoay tay ra sức đánh một trận với Lê Sơ.
“Được rồi!”
Khương Chi tiến lên, nhẹ giọng ngăn cô ấy lại.
Trương Anh Tử nhìn thấy vẻ mặt lo lắng lại không biết làm gì của ba mẹ, lại nhìn tới mấy cô em gái bị dọa đến sắc mặt trắng bệch thì trong lòng hơi chua xót, khi cô ấy quay lại nhìn đôi mắt bình tĩnh ung dung của Khương Chi, không biết sao, cô ấy lại cảm thấy tủi thân.
Cô ấy rưng rưng nước mắt nghẹn ngào nói: “Chị Khương, không phải em cố ý dẫm bẩn giày của anh ấy, anh ấy……”
Vừa nói, cô ấy còn giơ tay lên dụi mắt.
Lê Sơ thấy vậy đột nhiên có chút xấu hổ hơi cúi đầu.
Vị nam chủ tiểu thuyết này sinh ra có một đôi mắt đào hoa, khiến ánh mắt nhìn người khác lộ vẻ mơ màng.
Anh ấy xua tay, dùng sự chế giễu để che đi cảm giác tội lỗi, nói: “Chậc, thật nhạt nhẽo, thôi bỏ đi, không cần các người bồi thường!”
Trương Anh Tử gầm nhẹ: “Cùng lắm là dẫm một cái, sao phải trả tới một ngàn đồng như vậy? Là anh cố ý kiếm chuyện!”
Vừa nói, cô ấy lại hung hăng trợn mắt liếc nhìn Lê Sơ một cái, thật sự không nghĩ ra, một người như vậy sao có thể là người có tiền chứ, chẳng qua là được đầu thai vào chỗ tốt mà thôi, lại có thể chà đạp người khác như vậy sao?
Kiếp này, Trương Anh Tử cô ghét nhất là loại người này!
Lê Sơ nghe vậy, trên mặt xẹt lên một tia bực bội.
Anh ấy vốn định bác bỏ, nhưng thấy dáng vẻ Trương Anh Tử mặt đầy nước mắt lại còn trừng anh ấy như một con nhím nhỏ thì đột nhiên cơn giận tắt ngúm.
Khương Chi thấy hai người như gà chọi thì khóe miệng giật giật.
Cô vẫn luôn không hiểu kiểu phản ứng hóa học này.
“Đồng chí nhỏ, giày dơ thì dùng bàn chải chà một cái là sạch, đây, cái này đền cho cậu, sẽ sạch sẽ lại.”
Khương Chi móc từ trong túi ra một lọ “Thuốc rửa giày Tiểu Bạch”, đưa cho Lê Sơ.
Lê Sơ ngẩn người, thuận tay nhận lấy nhìn xem, loại chất tẩy rửa này khá hiếm thấy.
Anh ấy hừ nhẹ về phía Trương Anh Tử, giơ “Thuốc rửa giày Tiểu Bạch” trong tay lên, tìm bậc thang cho bản thân mình, hào phóng nói: “Nếu chị của cô đã bồi thường đồ cho tôi thì tôi đây cũng không so đo với cô.”
Dứt lời, Lê Sơ quát mọi người một câu: “Tránh ra hết đi, người bị che đến mốc meo hết cả rồi!”