Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 55
Cập nhật lúc: 2024-11-15 02:31:38
Lượt xem: 46
Nghe con số “bốn đến năm ngàn” này, Vương Ngọc Mẫn bắt đầu không cầm lòng được phải thút thít, Trương Thuận cũng ôm đầu ngồi xổm trong góc tường.
Tuy điều kiện nhà họ không tệ, thu nhập một tháng đến bảy tám chục đồng nhưng trong nhà có nhiều con cái đang đi học, phía trên còn có người già cần họ trợ cấp, vì vậy một tháng dành dụm lại cũng không có bao nhiêu.
Gia đình họ phải tích góp và không ăn uống, tiêu xài trong năm sáu năm mới có được con số bốn năm ngàn này.
DTV
Đúng lúc này, họ nghe thấy giọng nói rất có khí phách của Khương Chi: “Trị! Chúng tôi trị!”
Hai vợ chồng Trương Thuận lập tức ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn Khương Chi.
Họ đổi đứa nhỏ này từ trong tay cô nên tất nhiên biết rõ điều kiện của cô kém biết bao, đến mức không đủ ăn phải bán đứa nhỏ, thế nhưng bây giờ còn có thể dõng dạc nói muốn chữa trị cho căn bệnh tốn bốn năm ngàn thế này. Cô lấy dũng cảm và sức mạnh từ đâu ra?
Khương Chi không để ý đến họ, cô chỉ nhìn bác sĩ nói: “Bây giờ trên người tôi chỉ có tám trăm đồng tiền mặt nhưng tôi hy vọng bác sĩ có thể lập tức làm giải phẫu, chỉ cần cho tôi thời gian hai tiếng, tôi lập tức đi lấy tiền rồi đóng hết số còn lại cho bệnh viện.”
Dĩ nhiên không phải cô đi lấy tiền mà là muốn đi chuyển tiền trong hệ thống thành tiền thực tế.
Bác sĩ nhíu mày: “Vậy không được, làm như vậy không đúng quy định của bệnh viện.”
Khương Chi mím môi, kéo bác sĩ ra khỏi phòng bệnh và đi đến một góc không người.
“Đồng chí bác sĩ, quy định là chết, người là sống, cho dù thế nào thì tôi cũng muốn con trai mình sống và phải sống mạnh khỏe. Đây là tấm lòng của tôi. Đồng chí bác sĩ, xem như tôi cầu xin bác sĩ.”
Vừa nói, Khương Chi lấy một gói Hoa Tử từ trong giỏ ra.
Bác sĩ nhìn gói t.h.u.ố.c lá trong tay mình, vẻ mặt có sự thay đổi rất nhỏ, ông ấy chỉ cảm thấy thứ trong tay mình vừa thơm vừa phỏng tay. Đây là t.h.u.ố.c lá được cung cấp đặc biệt, cả một gói thuốc.
Ông ấy hít vào một hơi khí lạnh, không cần phải nói gói thuốc này bao nhiêu tiền, từ trước đến nay ông ấy cũng chưa từng hút loại thuốc được cung cấp đặc biệt này.
Khương Chi theo dõi sự thay đổi trên mặt ông ấy: “Đồng chí bác sĩ, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, bác sĩ sẽ không thấy c.h.ế.t mà không cứu, đúng không?”
Bác sĩ khẽ ho một tiếng, cất gói thuốc vào, nghiêm chỉnh nói: “Cô nói đúng. Vậy cô đi đóng tám trăm đồng tiền phẫu thuật đi, tiền phí còn lại thì đợi một lát nữa đóng cũng được. Bây giờ chúng tôi lập tức chuẩn bị phẫu thuật”.
Khương Chi nhẹ nhàng thở phải, luôn miệng nói cảm ơn.
Lúc đóng viện phí xong và trở lại phòng bệnh cũng là lúc y tá đầy Trụ Tử vào phòng phẫu thuật. Lúc này cậu bé không ngủ, vẫn mở trừng hai mắt, vừa nhìn thấy Khương Chi trở về, ánh mắt Trụ Tử sáng lên nhưng rất nhanh sau đó đã trở nên ảm đạm.
Trí tim Khương Chi đau đớn, cô bước lên xoa đầu Trụ Tử, nói: “Con yên tâm làm phẫu thuật, mẹ chờ con.”
Trụ Tử nghe xong, trong thoáng chốc, hai mắt cậu bé đã đỏ lên.
Cậu bé không có cách nào nói chuyện, rất nhanh sau đó đã bị y tá đẩy đi.
Khương Chi nhìn cửa phòng phẫu thuật đóng lại, lúc này cô mới quay lại nhìn về phía hai vợ chồng Trương Thuận.
Giọng nói của cô rất lạnh: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Trương Thuận há miệng nhưng không nói được tiếng nào.
Vương Ngọc Mẫn lau nước mắt, khóc nức nở nói: “Tiểu Khoan bị bệnh nhưng không nói cho chúng tôi biết, đêm hôm khuya khoắt với tay lấy phích nước nóng, tay cầm không chắc nên bị nước nóng xối xuống từ trên mặt, lúc ấy thì…”
Dứt lời, Vương Ngọc Mẫn lại che miệng khóc hu hu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-55.html.]
Khương Chi nghiêm mặt muốn nói gì đó nhưng ngẫm lại, cô có tư cách gì chứ?
Khương Chi hít sâu một hơi dặn dò: “Hai người ở lại nhìn phòng phẫu thuật, tôi đi xoay sở tiền.”
Dứt lời, cô vội vàng bước đi.
Trương Thuận khàn giọng nói: “Cô ấy nói xoay xở tiền sao? Đi đâu xoay sở?”
Vương Ngọc Mẫn lắc đầu: “Cho dù không xoay sở được tiền thì phẫu thuật cũng đã làm rồi, sau này chúng ta cố gắng kiếm tiền trả lại.”
Trương Thuận thở dài, khẽ gật đầu.
…Khương Chi ra khỏi cửa bệnh viện, cô đứng ở ven đường “nói chuyện phiếm” với mấy người bán hàng rong.
“Nếu hỏi hàng hóa gì mà cung tiêu xã không có, vậy chắc chắn là những thứ như máy giặt, ti vi, máy nghe nhạc, không nói đến đắt đỏ, mặt hàng này còn cần có phiếu, mà đối với máy nghe nhạc, chỉ có những người được xuất ngoại mới có được hạn ngạch này, có thể nói là rất hiếm.”
Một người bán những sản phẩm làm từ trúc vừa hút thuốc vừa nói với Khương Chi.
“Đắt lắm sao? Bao nhiêu tiền?”
Khương Chi tỏ vẻ tò mò.
Người bán hàng rong bị biểu cảm tò mò của Khương Chi chọc cười: “Cô gái, cô đến huyện Thấm mua đồ sao? Vậy cô nghe ngóng mấy loại hàng hóa lớn thế này cũng vô dụng, vì cho dù có tiền có phiếu cũng không mua được. Có rất nhiều người đã đặt hàng cung tiêu xã từ trước, vừa ra cái nào là bán liền cái đó, không đến lượt cô đâu.”
Khương Chi cười nói: “Tôi cũng chỉ hỏi thăm thôi, trở về thôn cũng có cơ sở mà thổi phồng chứ.”
Người bán hàng rong cười ha ha, nói: “Đây cũng không phải bí mật gì cả. chúng ta lấy ví dụ như tủ lạnh đi, loại một cửa thì bảy trăm đồng, loại hai cửa thì một ngàn ba trăm đồng, còn ti vi trắng đen thì bốn trăm, có màu sắc thì không cần nói, không có một ngàn thì không mua được đâu.”
Khương Chi im lặng tính toán sổ sách trong đầu mình, cô thuận miệng nói: “Vậy máy nghe nhạc thì sao?”
Người bán hàng rong nghe cô hỏi thì liếc mắt: “Cái đó cần có hạn ngạch, cô hỏi cái này thì có tác dụng gì? Một chiếc như thế ít nhất cũng phải hai ngàn đồng”.
Ý cười trên mặt Khương Chi càng sâu hơn: “Đúng rồi chú, người có tiền trong huyện chúng ta thường ở đâu ạ?”
Người bán hàng nghi ngờ nhìn Khương Chi, ông ấy cũng không biết cô lấy đâu ra nhiều thắc mắc kỳ lạ như vậy.
Chẳng qua ông ấy vẫn trả lời: “Khu Đào Viên của huyện Thấm, đó là một khu dân cư nhỏ chỉ mới nổi lên trong hai năm nay thôi, trong đó rất tốt, nghe nói đều là nhà của bí thư, cán bộ, những hộ vạn tệ, cô cũng đừng tùy tiện chạy về phía đó, cẩn thận kẻo gây ra chuyện”.
Khương Chi như suy nghĩ ra gì đó, cô khẽ gật đầu rồi chào người bán hàng rong này.
Người bán hàng rong nhìn theo bóng lưng rời đi của Khương Chi rất lâu, ông ấy lầu bầu một câu: “Cô gái này thật kỳ lạ!”
Khương Chi đứng ở ven đường, rất nhanh sau đó cô đã bắt được taxi, người tài xế vừa nghe cô nói muốn đến khu Đào Viên thì thái độ nói chuyện cũng nhiệt tình hơn.
“Cô đến nơi đó tìm người thân à? Người thân của cô làm gì? Làm quan sao?”
Khương Chi không muốn nói chuyện, cô nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tài xế lái xe thấy mình bị phớt lờ, dần dần cũng không lên tiếng nữa.
Xe chạy khoảng hai mươi phút thì đã đến khu Đào Viên.