Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 529: Kết

Cập nhật lúc: 2024-11-21 22:02:31
Lượt xem: 17

Nghe thấy câu này, bà Ôn liền kích động quay vòng vòng, cười đến không khép miệng lại được.

Trong phòng bệnh, Khương Chi cúi mắt nhìn hai đứa trẻ đặt bên cạnh, trong mắt là niềm vui nhàn nhạt.

Thi Liên Chu với tư cách là một người làm ba thì rất xa lạ với việc bé trẻ con. Nhìn những đứa trẻ giống như không bằng một cánh tay của mình thì toàn thân anh cứng đờ, chỉ sợ dùng lực mạnh sẽ làm tổn thương đến chúng.

Anh cau mày thành hình chữ bát, nhìn Khương Chi cầu cứu.

Khương Chi bật cười, nhìn anh với ánh mắt dịu dàng.

Từ nay trở đi, gia đình sáu người lại thêm hai thành viên, nâng cấp lên thành gia đình tám người!

......

Sau khi con hai tuổi, Khương Chi lại lao vào công việc bận rộn.

Nhà máy may nhờ hợp tác với nhà họ Thôi ở Hải Thành mà ngày càng phát đạt, bản thiết kế của Khương Chi gần như thành công đến mức cung không đủ cầu. Mỗi bộ đều có thể tạo ra một làn sóng xu hướng thời trang mới nhất, trở thành thương hiệu được nhiều người yêu thích.

Nhà xuất bản Thanh Phong Du ở thủ đô cũng mở thêm nhiều chi nhánh, sau “Thần Điêu Đại Hiệp” thì tiếp tục xuất bản ba bộ tiếp theo. Sau đó, các tiểu thuyết cung đình như “Hoàn Châu cách cách”, “Công chúa Hoài Ngọc” xuất hiện ồ ạt, cộng với việc phim truyền hình được chiếu lại gây ra cơn sốt hâm mộ.

Cửa hàng đồ cổ có thể coi là cửa hàng mà Khương Chi dành nhiều tâm huyết nhất, đương nhiên cũng không kém cạnh.

Giờ đây, Hồ Vĩnh Chí cũng không còn bài xích đồ trong mộ như trước. Dù sao họ không lấy thì cũng bị trộm mộ tuồn ra nước ngoài. Những thứ quý giá đều được lưu giữ làm đồ trưng bày trong cửa hàng, thậm chí còn được quyên góp cho nhà nước.

Sau khi có đủ vốn, Khương Chi đã mua lại cả một con phố ở thủ đô, chuyên kinh doanh đồ cổ. Sau này, nơi đó cũng trở thành phố đồ cổ nổi tiếng.

Tuy nhiên, để thu mua sản vật tự nhiên từ rừng, đổi lấy tiền của hệ thống, mỗi tháng Khương Chi đều tranh thủ lúc con nghỉ hè đưa chúng về thôn Khương Gia ở lại vài ngày.

Thôn Khương Gia và một số thôn lân cận nhờ vào Khương Chi nên nhà nào cũng có thu nhập kha khá, thậm chí trở thành vùng đất giàu có nổi tiếng cả nước. Từ nhà tranh vách đất đều trở thành biệt thự gạch xanh, sau đó lại theo gợi ý của Khương Chi mở khu du lịch nghỉ dưỡng ở nông thôn.

Hôm nay, Khương Chi và Thi Liên Chu lại tự lái xe đưa con về ở thôn Khương Gia.

Do số lượng thành viên gia đình tăng lên, chiếc xe địa hình năm chỗ cũng trở thành bảy chỗ.

Hai đứa trẻ Thi Nam Tụng và Thi Nam Xu mới vừa bước qua sinh nhật ba tuổi, đúng lúc không chịu ngồi yên. Tất nhiên, mỗi lần về thôn Khương Gia, chúng cũng là người vui nhất, hái nho, bắt cá chạch, bắt thỏ, là niềm vui mà trẻ em thành phố không có.

Chiếc xe dừng lại khi đi qua trường tiểu học thôn, Thi Nam Xu nhìn thấy người dắt xe đạp đi ra ngoài, vui vẻ gọi một tiếng: “Chú Thiên Tứ!”

Khương Chi mỉm cười, trường tiểu học thôn được xây lại rất đẹp. Học sinh cũng ngày càng đông, An Thiên Tứ hiện đã là hiệu trưởng của trường.

Anh ấy vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng, sạch sẽ như ngày nào.

“Về rồi à? Này, không được ăn nhiều nhé.” An Thiên Tứ cười tươi chào đón, lấy từ trong túi ra vài viên kẹo đưa cho hai đứa nhỏ, không quên nhắc nhở.

Thi Liên Chu nhìn anh ấy, môi mỏng hé mở, đầy vẻ châm biếm: “Biết không được ăn nhiều mà lần nào cũng cho?”

An Thiên Tứ coi như không nghe thấy, mỉm cười nhìn Khương Chi: “Lần này về nhất định phải hầm một nồi thịt cho tôi đỡ thèm nhé?”

Khương Chi nhẹ nhàng cười: “Được.”

Mấy năm trôi qua, ngay cả con của Lê Đăng Vân cũng đã ra đời. Nhưng An Thiên Tứ vẫn chưa kết hôn. Mỗi khi ai đó hỏi đến, anh ấy chỉ cười nói: “Các học sinh ở trường đều là con của tôi, tôi còn chăm sóc không xuể, nếu kết hôn thì làm sao bây giờ?”

An Thiên Tứ nói: “Được rồi, hai người lái xe cũng mệt rồi. Mau về nghỉ ngơi đi, buổi tối tôi sẽ qua ăn cơm.”

Thi Liên Chu khẽ hừ một tiếng, đạp chân ga, chiếc xe phóng đi như mũi tên rời cung.

An Thiên Tứ mỉm cười, đạp xe lên đường đi về phía trấn Đại Danh. Hôm nay anh ấy vẫn chưa lấy báo về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-529-ket.html.]

Trên xe.

Tiểu Qua liếc nhìn ba mình đang ngồi trên ghế lái: “Ba, ba có thể đừng mãi nhắm vào thầy An được không? Nếu không nhờ thầy An giúp đỡ, con và mẹ đã không thể gặp được ba rồi. Sao tính tình ba lại tệ thế? Cũng chỉ có mẹ mới chịu đựng được ba thôi.”

Nói rồi, Tiểu Qua bĩu môi, tỏ ra rất không hài lòng với cách hành xử của ba mình.

Thi Liên Chu không nói gì, liếc nhìn Tiểu Qua qua gương chiếu hậu một cách lạnh lùng.

Cái liếc mắt đó có sức sát thương cực lớn, Tiểu Qua cười trừ, mở cửa sổ giả vờ nhìn ra ngoài.

“Mẹ ơi, lần này chúng ta sẽ ở bao lâu vậy? Có thể để Hồ San San và Khương Dược Tiến đến nhà chúng ta ở vài ngày không?” Tiểu Ngự gãi đầu, hỏi.

Khương Chi không trả lời chắc chắn: “Nếu hai bọn họ đồng ý thì được.”

Tiểu Diệu liếc nhìn Tiểu Ngự, cười khẽ nói: “Anh cả, anh chỉ biết chơi thôi. Anh đã thuộc bài văn mà thầy yêu cầu rồi sao?”

“Anh cả ngốc nhất, anh ấy không thể nhớ được.” Tiểu Tông cầm khối rubik trong tay, nghe thấy Tiểu Diệu nói thì lập tức chen vào.

DTV

Kể từ đám cưới ba năm trước, Tiểu Tông dần dần trở nên thích nói chuyện hơn. Mặc dù so với những đứa trẻ hay nói nhiều khác thì vẫn chưa phải là người hoạt bát nhưng so với trước đây thì đã có một sự thay đổi đáng mừng.

Tiểu Ngự bĩu môi, vì thể diện người làm anh cả nên cậu bé không chịu thua, quay đầu hỏi: “Em ba, Hồ San San đến, em không vui à?”

Mặt Tiểu Diệu đỏ lên, cậu bé cũng không biết tại sao mỗi lần Hồ San San đến đều thích dính lấy muốn cậu bé chơi cùng, khiến những anh em khác rất không hài lòng, cảm thấy bị bỏ rơi.

Khương Chi nghe thấy mấy đứa nhỏ ríu rít thì ánh mắt lộ ra ý cười.

Chẳng mấy chốc, xe dừng lại ở thôn Khương Gia.

Ánh nắng chiếu xuống những ngôi nhà đỏ ngói, phủ lên một lớp màu vàng óng, thỉnh thoảng có vài con chim sẻ bay qua, tô điểm thêm phần sinh động.

Dọc đường đi, Khương Chi gặp được khá nhiều người, như Điền Hoán Mai, Điền Lệ, Khương Quế Phấn, thậm chí là Bạch Hương Chi và Khương Đào Hoa. Nhưng vài năm đã trôi qua, những lời qua tiếng lại trước đây đã bị thời gian xóa nhòa, mọi người đều có thể mỉm cười chào hỏi nhau.

Xe dừng lại trước sân nhỏ.

Lúc trước cô đã tốn khá nhiều công sức cho khu nhà nhỏ này, sau khi sửa sang xong, cô lại trồng thêm đủ loại hoa cỏ và cây ăn quả. Vừa bước vào cửa, đập vào mắt là cây cam trĩu quả, một mùi hương thoang thoảng của trái cây xộc vào mũi.

“Cuối cùng, các con cũng về rồi!” Ôn Hoa Anh nghe thấy tiếng động từ trong nhà đi ra, thốt lên một câu.

Quên nói, sau khi già đi, bà Ôn vậy mà lại thích trồng trọt và chăm sóc hoa cỏ. Trong một năm, bà Ôn và ông Thi đã ở thôn Khương Gia chiến tới một nửa thời gian rồi. Phải nói rằng, khi sống ở nông thôn, sức khỏe của hai người đều khỏe hơn trông thấy.

“Bà ơi, cháu nhớ bà quá!” Tiểu Xu là cô bé duy nhất trong số những đứa trẻ, từ nhỏ đã rất ngọt ngào. Trong lúc nói chuyện, cô bé chạy nhanh đến ôm lấy chân bà nội, nũng nịu nói bằng giọng non nớt.

“Ôi, cháu ngoan của bà. Đi thôi, vào nhà. Hôm nay bà đặc biệt làm cơm bảy sắc cầu vồng cho cháu!”

Mấy đứa trẻ nghe nói có cơm bảy sắc cầu vồng liền ríu rít chạy theo.

Thi Liên Chu đi được mấy bước, thấy Khương Chi không đi theo liền quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy cô đứng dưới gốc cam, ngược sáng, trên mặt nở một nụ cười tươi như hoa, lông mày cong cong, cực kỳ rạng rỡ.

“Có chuyện gì vậy?” Thi Liên Chu vui vẻ trong lòng, trong đôi mắt phượng dài ánh lên vẻ dịu dàng.

“Không có gì, chúng ta mau đi thôi. Cơm bảy sắc cầu vồng sắp bị ăn hết rồi!”

Khương Chi mỉm cười hiền hòa, giấu đi nụ cười trong mắt, nhanh chóng bước lên nắm tay Thi Liên Chu.

Cô nghĩ, nếu đây là một cuốn sách, vậy thì đây chính là kết cục tốt nhất rồi, không phải sao?

[Hết]

Loading...