Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 521
Cập nhật lúc: 2024-11-21 15:02:16
Lượt xem: 361
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thi Lam Chu hít một khí lạnh, vẻ mặt khiếp sợ Thi Hoàn Chu: “Lão tứ, em điên ? Ly hôn ? Nguyên Hương đang mang thai, mà còn sắp sinh kìa, em trở về đây ly hôn? Đầu em úng nước đúng ?”
Đàm Vi Vi cau chặt mày, hiểu : “Cậu tư, đang đùa hả?”
Đàm Chính Quang chen miệng , dù bản còn xử lý chuyện vợ chồng , huống hồ chỉ là rể, nghiêm chỉnh mà tính là quá thiết, vẫn bớt nhúng tay thì thỏa đáng hơn.
Ba nhà Đàm Chính Quang, mỗi đều suy nghĩ riêng.
Lúc , lão đại Thi Khâm Chu về đến đại viện.
Gương mặt nghiêm nghị, cứng nhắc, ánh mắt sắc bén nhưng bước chân vội vàng, là vì thấy tin mà gấp rút trở về.
Thi Hoàn Chu thấy Thi Khâm Chu bước lập tức rụt cổ . Từ nhỏ đến lớn, cảm thấy phiền nhất chính là lão ngũ luôn vu oan hãm hại nhưng khiến sợ nhất chính là cả vẫn luôn ăn nghiêm túc, cẩn thận.
Thi Hoàn Chu tự hỏi bản vì tình yêu của mà đưa quyết định như , thẹn với lương tâm nhưng đúng là thẹn với nhà và Nguyên Hương.
Nghĩ như , lập tức : “Anh cả, đánh em !”
Thi Khâm Chu chỉ im lặng một cái, đầu, nhấc chân lên lầu.
Đàm Vi Vi bất an : “Có trong nhà đều trở về ? Chỉ ông ngoại là về. Cậu tư, cũng đừng vờ ngớ ngẩn nữa, ông ngoại mà chuyện quá đáng thì kết quả .”
“Vi Vi!” Đàm Chính Quang quát lớn về phía Đàm Vi Vi, con gái cũng chen mồm chuyện của lớn.
Đàm Vi Vi bĩu môi, dám nữa.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, qua bao lâu, Ôn Hoa Anh và Thi Khâm Chu mới bước khỏi phòng.
Bà nhẹ tay đóng cửa phòng , vành mắt vẫn còn đỏ bừng, xem dáng vẻ lẽ tâm sự chân thành với Cao Nguyên Hương ít.
Ôn Hoa Anh xuống lầu, bà đến Thi Hoàn Chu quỳ sàn nhà thì khuôn mặt đầy mệt mỏi.
Thi Khâm Chu dìu cánh tay bà , dìu xuống ghế, đó mới Thi Hoàn Chu, nghiêm khắc lên tiếng: “Lão tứ, lớn tuổi mà vẫn lo lắng chuyện của em, em nỡ lòng ?”
“Trước em nước ngoài, cha đồng ý, là dốc hết sức ủng hộ để em thể theo đuổi ước mơ của , thế nhưng kết quả mà em nước ngoài học là gì? Lẽ nào ở bên ngoài chỉ học điều thôi ?”
“Em tốn bao công sức cưới Nguyên Hương về đây, bây giờ em còn đang mang đứa con của em, thế nhưng em ly hôn thì lập tức ly hôn ?”
“Em là đàn ông, trẻ con, em thể những chuyện chịu trách nhiệm như thế?”
Thi Hoàn Chu cả thì sắc mặt tái nhợt, đáy mắt đau xót mệt mỏi của già thì miệng chỉ mấp máy mà thể nào những lời an ủi nào đó.
Thi Khâm Chu nhiều như nhưng vẫn hết giận, lạnh lùng liếc Thi Hoàn Chu: “Lần trở về là tổ chức hôn lễ cho lão ngũ, trái em giỏi! Thật sự chỉ tùy tiện một câu nhưng chiếm hết sự nổi bật của lão ngũ.
Thi Hoàn Chu gãi đầu, mặt mày hổ.
Anh khi quyết định chuyện thì sẽ trở ngại lớn, bản cũng từng nghĩ đến cảnh thế nên Thi Hoàn Chu mới thể tiếp tục bình tĩnh như . Thế nhưng Thi Hoàn Chu quên mất lão ngũ sắp kết hôn mà ầm ĩ ly hôn, đến lúc đó trong nhà gì còn cảm xúc tham gia hôn lễ?
Nghĩ như cũng cảm thấy trai nhưng thật sự quá vô sỉ.
Bà cụ đưa tay xoa thái dương, thở dài, hỏi: “Lão tứ, con con chuẩn thế nào? Xem như ly hôn , Nguyên Hương sẽ thế nào? Đứa nhỏ sẽ ? Con chuẩn gì cho phụ nữ ngoài ?”
Thi Hoàn Chu mấp máy môi một lúc, : “Mấy năm nay con cũng tích góp một tiền, khi ly hôn, con sẽ chuyển hết cho Nguyên Hương, bao gồm cả nhà, xe ở nước ngoài, xem như đền bù tổn thất cho cô .”
Bà cụ ngẩng đầu thẳng Thi Hoàn Chu: “Còn đứa nhỏ?”
“Đứa nhỏ…” Thi Hoàn Chu ngừng . Người vô tội nhất trong ai khác chính là đứa nhỏ trong bụng Cao Nguyên Hương, đưa nhỏ còn sinh , còn kịp thấy thế giới bao la thì cha ly hôn .
Cổ họng Thi Hoàn Chu bỗng nhúc nhích, tiếp tục : “Đứa nhỏ thuộc về con, con sẽ thuê chăm sóc nó thật .”
Đột nhiên một giọng lạnh lùng, băng giá từ lầu vang vọng xuống: “ sẽ phá bỏ đứa nhỏ !”
Thi Hoàn Chu giật , ngẩng đầu về phía Cao Nguyên Hương ở đầu bật thang, sắc mặt trắng bệch.
Ôn Hoa Anh cũng tái mét, bà vội vàng : “Nguyên Hương, con lọt tai những lời với con ?”
Vẻ mặt Cao Nguyên Hương động đậy, khóe môi nhếch lên: “Mẹ, con hy vọng con của con sẽ giống con, con hy vọng nó sinh trong một gia đình trọn vẹn, nếu cha của đứa nhỏ quyết định ly hôn với con, con giữ đứa nhỏ mới khiến nó khổ sở hơn.”
Cô về phía Thi Hoàn Chu: “Tuy ly hôn nhưng cũng khiến khốn khổ gấp một vạn !”
Dứt lời Cao Nguyên Hương nhắm mắt, đạp chân hư .
“Đừng!”
“A!”
“Nguyên Hương đừng!”
“…”
Sắc mặt của ở lầu đều tái nhợt, tất cả khàn giọng gào lên.
Lúc một cánh tay mảnh khảnh chụp lấy cổ tay Cao Nguyên Hương, giữ chặt cô .
Sắc mặt Khương Chi khó coi, cô thấy tiếng động thì chạy đây, suýt nữa xảy chuyện .
cho dù thế nào, Cao Nguyên Hương vẫn ngã xuống, bụng đập tay vịn của cầu thang, m.á.u tươi nhanh chóng tràn từ cô , chảy xuống từng bậc thang, ai thấy cũng giật .
Cao Nguyên Hương đau đớn, cái trán đổ đầy mồ hôi lạnh, cô Khương Chi, đó mới đầu về phía Thi Hoàn Chu đang chạy lên lầu, giọng băng giá, dọa : “Anh cho rằng sẽ quấn lấy ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-521.html.]
Thi Liên Chu chậm hơn một bước, mắt thấy Khương Chi kéo lấy Cao Nguyên Hương, bản cũng lảo đảo theo, lông mày cau chặt .
Vì Thi Hoàn Chu quỳ quá lâu nên hai chân tê dại, kể cả đập đầu gối xuống bậc thang cũng đau, chỉ Cao Nguyên Hương.
Sau cùng, Thi Ninh Chu ôm Cao Nguyên Hương chạy đến bệnh viện của đại viện.
Người ở trong đại viện đều bình thường nên dụng cụ thiết trong bệnh viện đều là những thứ tối tân và cao cấp nhất quốc gia. Từ nhà họ chạy đến bệnh viện trong đại viện cũng chỉ hai ba bước nhưng đường đụng ít , ai nấy thấy Cao Nguyên Hương cũng giật .
Thi Hoàn Chu mờ mịt theo Thi Ninh Chu, cũng hiểu thế nào thành thế .
Cả nhà đều sợ hãi đến choáng váng, kéo đến bệnh viện.
Khương Chi cũng theo nhưng cô dám chạy.
Thi Liên Chu vẫn chỉ trích cô vài câu nhưng bây giờ thấy sắc mặt cô nên chỉ mím môi, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, thấp giọng trấn an: “Đừng sợ, việc gì.”
Khương Chi khẽ gật đầu.
Tuy an ủi như thế nhưng thấy Cao Nguyên Hương chảy nhiều m.á.u như thế, lẽ đứa nhỏ trong bụng chịu sinh non .
Bây giờ cô cũng là phụ nữ đang mang thai, tận mắt thấy cảnh tượng , Khương Chi vô cùng khó chịu.
Bệnh viện.
Lúc Khương Chi và Thi Liên Chu đến bệnh viện thì Cao Nguyên Hương đẩy phòng phẫu thuật.
Thi Hoàn Chu ôm đầu xổm cửa phòng giải phẫu, thấy m.á.u mặt đất, cả cũng run rẩy theo.
Hốc mắt của Ôn Hoa Anh đỏ bừng, bà bước lên hai bước, nắm cổ áo Thi Hoàn Chu, kéo lên, giáng một bạt tai mạnh lên mặt Thi Hoàn Chu, giọng nén đau xót: “Thi Hoàn Chu! Nếu trở về sẽ kết quả thế , chẳng bằng cứ c.h.ế.t ở nước ngoài luôn !”
Một cái tát tốn hết sức lực của Ôn Hoa Anh, bà thở hổn hển, lùi hai bước.
“Mẹ!”
Thi Khâm Chu và Thi Ninh Chu cũng giật , họ vội bước lên đỡ Ôn Hoa Anh.
Xưa nay sức khỏe của bà cụ vẫn khỏe nhưng một cái tát giống như dùng hết sức lực của bà thể vững nữa. Xem chuyện hôm nay khiến bà kích động.
“Mẹ!” Thi Hoàn Chu cũng dọa khiến đồng tử co , bước lên đỡ cánh tay Ôn Hoa Anh.
Sắc mặt Ôn Hoa Anh tái nhợt nhưng bà vẫn mạnh tay đẩy Thi Hoàn Chu : “Đừng gọi là , !”
Thi Hoàn Chu lảo đảo, lưng đụng tường, chỉ cảm thấy tim đau dữ dội.
Thi Khâm Chu nhíu mày, : “Mẹ, con đưa kiểm tra sức khỏe của !”
“ , nơi bọn con trông chừng, chắc chắn chuyện gì , mau kiểm tra sức khỏe của !” Thi Lam Chu dọa cho hoảng hốt. Ai mà ngờ ngày trong nhà sum vầy xảy chuyện phiền lòng thế ?
Đàm Vi Vi đến đây, cô ở nhà trông chừng mấy em nhỏ hơn.
Ôn Hoa Anh ghế, giọng lạnh lùng: “Mẹ hết, ở đây chờ Nguyên Hương.”
Mọi cũng , chỉ đành mong mỏi tin tức của Cao Nguyên Hương chú ý đến bà cụ.
Khương Chi nhíu mày, đẩy cánh tay Thi Liên Chu: “Anh lấy cho một ly nước nóng !”
“Ừm.” Trái với ở đây, Thi Liên Chu hề rối loạn như xe tuột xích, bình tĩnh rời .
Ca phẫu thuật kéo dài hơn hai giờ.
Lúc bác sĩ bước , Thi Hoàn Chu bật dậy khỏi sàn nhà ngay lập tức: “Bác sĩ, thế nào ? Không chứ?”
Bác sĩ : “Không giữ đứa bé , lớn thì , đợi một lúc nữa hết thuốc mê sẽ tỉnh .”
Đồng tử Thi Hoàn Chu co rút, hai tay cũng run theo.
DTV
Khương Chi ở hàng , môi cô mím thành đường thẳng.
Cô cho rằng lẽ đứa bé sẽ sinh non nhưng chỉ cần chăm sóc thì vẫn còn sống sót, thế nhưng ngờ cuối cùng vẫn giữ .
Thi Liên Chu đạt bàn tay lên vai cô, gì nhưng sự quan tâm trong mắt rõ ràng.
Mày của Khương Chi giãn , suy nghĩ lung tung nữa.
*
Sau khi ông cụ trở về và chuyện , ông gọi Thi Hoàn Chu phòng sách, dùng gậy gộc đánh đến khi Thi Hoàn Chu nôn mấy ngụm máu.
Sau cùng, Thi Hoàn Chu cũng viện.
Sau khi tỉnh , Cao Nguyên Hương đứa bé còn nữa thì bất kỳ phản ứng gì, giống như cô kết quả từ sớm.
Thi Hoàn Chu bó thạch cao chân, nửa dựa giường, cẩn thận về phía Cao Nguyên Hương: “Xin em!”
Cao Nguyên Hương nhắm mắt dưỡng thần, cô thản nhiên : “Nếu “ ” thì khuyên tỉnh ! đồng ý ly hôn. Tiền, nhà cửa, xe quyết định cho , lấy tất cả.”
Những lời của cô triệt để ngăn hết tất cả những gì Thi Hoàn Chu trong cổ họng.
Anh nắm chặt tay, : “Được!”