Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 515

Cập nhật lúc: 2024-11-21 15:02:05
Lượt xem: 327

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi trở thủ đô, Khương Chi chỉ cảm thấy ngay cả khí cũng trong lành.

Chuyến đến nước Nhật thực sự để cho cô chút ấn tượng nào, vẫn là an phận thì hơn.

Xe vẫn còn đang đậu trong bãi đậu xe. Mạnh Lam lái xe. Thi Liên Chu thì ôm Khương Chi bên đường.

Khương Chi ngẩng đầu : “Đi đại viện?”

Mấy ngày gặp con, cũng nếu mấy đứa nhỏ cô đang mang thai thì chúng sẽ thái độ như thế nào. Lúc trong lòng cô chút lo lắng, sợ chúng chấp nhận .

Thi Liên Chu nhướng mắt, bàn tay vuốt ve vòng eo mảnh mai của cô: “Không , về nhà nghỉ ngơi.”

Khương Chi , chỉ cảm thấy tên quên mất bốn đứa nhóc .

Khi hai đang bên đường đợi Mạnh Lam. Cách đó xa sân bay, một chiếc xe quân sự đang đậu, lái xe là một phụ nữ. Cô nắm chặt vô lăng, đôi mắt đỏ ngầu, tràn đầy sát khí, giống như ác quỷ chui từ địa ngục.

Lúc , một giọng nam trêu ghẹo vang lên từ ghế phụ: “Ồ, thật là trùng hợp, gặp tình cũ .”

Nói xong, đàn ông vươn tay bóp mạnh n.g.ự.c phụ nữ, giọng điệu đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Dễ ?”

Người phụ nữ ngẩng đầu, kỹ thì là Tưởng Nguyên Trinh, vốn dĩ tù ba năm.

“Từ Triết, ghét Thi Liên Chu, cũng ghét . Anh lợi dụng để đối phó với . Nếu cũng sẽ tốn công sức đưa khỏi tù, đúng ?” Giọng điệu Tưởng Nguyên Trinh trầm thấp, còn chút khí thế tươi tắn như .

Người đàn ông ghế phụ khuôn mặt tuấn tú nhưng như một tầng sương mù bao phủ, chỗ nào cũng toát sự u ám.

Hắn chính là Từ Triết, cháu trai trưởng của nhà họ Từ, Thi Liên Chu đánh gãy một chân.

“Hừ, bớt tự cho là thông minh . Sau bảo gì cô cứ theo là , ?” Từ Triết dùng lưỡi l.i.ế.m nhẹ má Tưởng Nguyên Trinh, giơ tay vỗ khuôn mặt gầy guộc của cô , giọng mang theo chút tàn nhẫn.

Tưởng Nguyên Trinh cắn chặt môi, cúi đầu, gì nữa.

khó khăn lắm mới ngoài. Cô cũng thể về nhà họ Tưởng nữa, hiện tại chỉ thể dựa Từ Triết.

Lần , cô nhất định lên kế hoạch thật , g.i.ế.c c.h.ế.t Khương Chi và mấy đứa nhóc đó khiến Thi Liên Chu chịu đựng nỗi đau đớn gấp mười !

Từ Triết thấy vẻ mặt của Tưởng Nguyên Trinh, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý.

Trước đây chỉ nghĩ Thi Liên Chu ý với Tưởng Nguyên Trinh, mới mượn cơ hội tạo những cuộc gặp gỡ tình cờ, khiến khác cho rằng cũng thích phụ nữ .

Thi Liên Chu thích thứ gì, đều tranh giành, đều cướp lấy, nào ngờ đối phương chẳng hề coi trọng phụ nữ .

nếu phụ nữ từng yêu mến sang đối đầu với , chẳng thú vị ?

……

Khương Chi và Thi Liên Chu trở về nhà, họ liền chú ý đến Thôi Tử Tiện đang bên bàn ăn, cầm sách uống .

Anh trông nhàn nhã.

Nghe thấy tiếng động, Thôi Tử Tiện ngẩng đầu qua, lập tức thấy một cặp đôi bước phòng khách.

Khi thấy Thi Liên Chu, đột nhiên hiểu tại Khương Chi yêu một nhân vật trong sách, quả nhiên là tác giả tưởng tượng , kể từ góc độ nào, đều góc chết.

Hơn nữa, cũng rõ rằng đàn ông cũng chỉ một khuôn mặt như bình hoa.

Thôi Tử Tiện đóng sách , hai , với giọng điệu bình tĩnh: “Hai về .”

Thi Liên Chu liếc Thôi Tử Tiện, khẽ với Khương Chi: “Em lên lầu nghỉ ngơi .”

Khương Chi gật đầu, chào Thôi Tử Tiện, đó gót bước lên cầu thang.

Thấy bóng dáng của cô biến mất cầu thang, Thi Liên Chu mới cởi áo khoác, bếp lấy một chai nước, xuống đối diện .

Thôi Tử Tiện ánh mắt mấy thiện của Thi Liên Chu, một tiếng, với khách sáo: “Nghe danh bằng gặp mặt.”

Thi Liên Chu xắn tay áo sơ mi, uống vài ngụm nước xong mới nhếch môi : “Chuyện của , cũng qua. Nếu thể thì cứ ở đây . Tuy nhiên, đừng bao giờ xuất hiện nữa.”

Anh cũng động tay nhưng để cho một như ở bên cạnh Khương Chi rõ ràng là thể.

Thôi Tử Tiện mím môi, ánh mắt chút mờ mịt.

Anh nuốt cảm giác đau lòng xuống, khẽ : “Không, thế nào để về, ở đây đợi cũng chỉ gặp cô cuối cùng thôi.”

Nghe thấy những lời , Thi Liên Chu nhíu mày, đôi mắt đen dài toát sự sắc bén.

thích , nhưng đến đây là vì cô , hẳn là .”

“Ngược , ở thế giới khác trông như thế nào ? Anh ? Anh thích gì thích gì ? Hoặc tại đến đây ?”

“Anh gì cả.”

“Thi Liên Chu, thua , mà là thua cô .”

Thôi Tử Tiện đối diện với ánh mắt của Thi Liên Chu nhưng hề sợ hãi.

Mí mắt rủ xuống, tuy miệng những lời hùng hồn, nhưng trong lòng đắng chát khó tả.

Thi Liên Chu cau mày, ánh mắt cũng lạnh , lạnh lùng : “Nếu thế nào để về thì mau về .”

Thôi Tử Tiện khoanh tay, : “Mấy ngày nữa hai tổ chức đám cưới ? Cho dù thế nào cũng đến khi đám cưới kết thúc. Dù , cũng là đồng hương duy nhất của cô , thấy thế nào? Biết còn thể giúp nghĩ kế hoạch tổ chức đám cưới?”

, cũng hy vọng cô thể hạnh phúc trong phần đời còn .

Ánh mắt của Thi Liên Chu lướt qua Thôi Tử Tiện, tiếp tục nhiều lời nữa, dậy lên lầu.

Khi rời , nụ môi Thôi Tử Tiện mới lặng lẽ biến mất.

……

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-515.html.]

Thi Liên Chu lên lầu, ở trong thư phòng một lúc mới về phòng.

Khương Chi ngủ mà chạy tắm nước nóng, đó thì bên bàn bản thảo.

Bây giờ cô chỉ là chủ, mà còn là một văn nghiêm túc. Lúc máy tính nên chỉ thể dựa tay. Nếu chậm một chút thì bản thảo gửi nhà xuất bản sẽ chậm trễ, đó đều là bạc trắng.

Thi Liên Chu bóng lưng mảnh mai của cô, đôi môi mỏng mím chặt.

Anh tiến lên phía , nhẹ nhàng vòng tay qua eo của Khương Chi, cả trông buồn bã.

Khương Chi ngạc nhiên, , hỏi: “Sao ? Thôi Tử Tiện gì khó ?”

Giọng cô dễ , cô dậy định xuống lầu, dáng vẻ như mặt giúp .

Thi Liên Chu khựng , tựa đầu vai cô, đột nhiên cúi đầu nhẹ vài tiếng, lồng n.g.ự.c rung động, tràn đầy vui vẻ.

Cô luôn khả năng , thể nắm bắt tâm trạng của .

Khương Chi giơ tay ôm , đầu còn cọ cọ n.g.ự.c , đôi mắt cong cong, hỏi: “Vui ?”

Thi Liên Chu liếc cô, giọng điệu phần ẩn ý: “Em ở thế giới khác là như thế nào? Em ở thế giới khác gì? Em thích gì và thích gì? Thậm chí vì em đến đây, đều .”

Anh với giọng điệu đều đều, nhắc một nữa những câu hỏi mà Thôi Tử Tiện .

Không thể , Thôi Tử Tiện chọc trúng chỗ yếu của .

Quả thực là đều những điều .

chính vì , thấy những lời hoài nghi từ miệng một đàn ông khác mới càng khiến thêm vui.

DTV

“Em thể cho ?” Đôi mắt dài cong cong của chằm chằm cô, nơi đáy mắt dường như còn một chút tủi .

Khương Chi nhịn nở nụ yếu ớt, nơi khóe mắt đuôi mày đều nổi lên một tia ấm áp.

Cô nghĩ bất kỳ phụ nữ nào kéo Thi Liên Chu xuống khỏi bệ thần, lộ vẻ mặt tầm thường như đều sẽ tâm trạng giống như cô, chỉ là vì một minh cô.

Khương Chi nhón chân hôn lên cằm , như một con mèo tinh nghịch: “Đừng quan tâm đến . Dù là đời đời , em vẫn là em. Anh em là như thế nào thì em là như thế đó.”

“Hơn nữa, em chỉ yêu một mà thôi.”

“Câu cũng là em với mới đúng. Thay vì nghĩ những chuyện linh tinh , bằng nghĩ cách chú rể .”

Thi Liên Chu bật trong cổ họng, đến nỗi lồng n.g.ự.c rung lên.

Hai ôm chặt lấy , đột nhiên cảm giác thời gian trôi qua êm đềm.

Khương Chi nhếch môi cao hơn.

bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ giống như một phụ nữ nhỏ bé, nép trong vòng tay của một đàn ông.

Tuy nhiên, cảm giác cũng tệ.

Hai quấn quýt một lúc, Khương Chi mới nghiêm túc : “Thôi Tử Tiện thế nào?”

“Tham dự đám cưới.” Lúc Thi Liên Chu đến điều , sắc mặt vẫn khó coi.

Anh thích bất kỳ đàn ông nào tiếp cận Khương Chi, nhất là những đàn ông ý .

“Ồ.” Khương Chi quan tâm, miễn là Thôi Tử Tiện giữ mồm giữ miệng, đừng những lời vô nghĩa, cô cũng chẳng buồn quan tâm . Tất nhiên, nếu thể đưa trở về là nhất.

Khương Chi xoay chiếc bút trong tay, chuyển chủ đề, : “Cũng đám cưới chuẩn thế nào .”

Nói , cô chằm chằm Thi Liên Chu với ý tứ sâu xa.

Anh thì vứt bỏ gánh nặng, thoải mái chạy đến nước Nhật để gây chuyện, bỏ bê chuyện đám cưới. Nhìn thấy đám cưới sắp đến, bây giờ mới bắt đầu chuẩn thì vội vàng, xem thế nào để giải quyết.

Thi Liên Chu nhíu mày, nhún vai, cho dù thế nào nhưng vẫn mạnh miệng: “Anh cũng nữa.”

Khương Chi thành tiếng: “Có đám cưới đều quan trọng, em cũng quan tâm đến điều .”

Trước đây lẽ cô vẫn còn mong đợi cảm giác nghi thức. bây giờ, chỉ cần là , đám cưới đều ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Hơn nữa bây giờ cô đang mang thai, thích hợp với những việc quá mệt nhọc.

Đám cưới, cả ngày chạy tới chạy lui, là một công việc dễ dàng.

Thi Liên Chu , đôi mắt dài hất lên, gõ nhẹ mũi Khương Chi: “Sẽ khiến em thất vọng .”

Anh chuẩn xong từ khi đến nước Nhật, bây giờ thời gian cũng gần kề , nếu cho cô một bất ngờ thì thể đưa cô xem ngay lập tức. Còn bây giờ, vẫn nên giấu một chút, tăng thêm cảm giác bí ẩn.

Khương Chi : “Vậy em thể mong đợi cả ngày .”

Cô dừng một chút, cầm lấy bức thư bàn, do dự : “Bây giờ em cũng mệt. Hay là mang thư cho Cố Tuyển, tiện thể một chuyến đến đại viện, đón mấy đứa nhỏ về?”

Nhắc đến việc đón con, sắc mặt Thi Liên Chu nhạt , một chút vẻ mong đợi nào.

Tuy nhiên, đôi mắt Khương Chi chứa đầy ánh nên cũng bận tâm mà gật đầu.

Hai thu dọn đồ đạc, đó ngoài.

Bây giờ Cố Tuyển cũng sống một , hơn nữa cách vịnh Phong Lâm xa.

Khương Chi và Thi Liên Chu đến nhà Cố Tuyển, còn gặp một ngờ đến.

“Sao cháu ở đây?” Thi Liên Chu nhíu mày, thấy Thi Nam Châu đang ôm sách, ghế sô pha nhà Cố Tuyển thì ngạc nhiên. Theo nghĩ, hai gì liên quan để gặp .

Khương Chi nheo mắt, gì.

Thi Nam Châu còn nhỏ, lúc cô ngược nghĩ theo hướng lệch lạc. thế , tình cảm của hai dần sâu sắc chỉ là vấn đề thời gian, cũng hiện tại Lê Sơ và Trương Anh Tử phát triển đến mức nào .

Loading...