Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 514

Cập nhật lúc: 2024-11-21 22:02:04
Lượt xem: 16

Khi Hoắc Thế Quang nhìn thấy Khương Chi thì yên tĩnh lại, sau khi được thả ra thì xoa xoa cổ tay, hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế lại cảm xúc đang tích tụ trong ngực, nói: “Là cô muốn gặp tôi?”

Những lúc như thế này thì anh ấy thật sự không thể cười nổi.

Khương Chi nhìn về phía Hoắc Thế Quang, một đoạn thời gian không gặp, trên cằm anh ấy đã mọc râu ria xồm xoàm, nhìn có chút suy sút.

Cô nói: “Mấy ngày trước tôi đã đến Nhật, vừa về tới Hồng Kông thì đã nghe thấy chuyện của Hoắc Thế Chi, tôi thật sự xin lỗi.”

Hoắc Thế Quang dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Khương Chi, hỏi ngược lại: “Xin lỗi? Là xin lỗi vì đã thuyết phục chị tôi phản kháng, hay là xin lỗi vì đã cho chị ấy thuốc ngủ? Hay là cảm thấy chị tôi đi đến bước đường này có quan hệ với cô, nên mới cảm thấy có lỗi với tôi?”

Lời nói của anh ấy giống như đạn pháo, càng nói thì cảm xúc càng kích động, gân xanh trên thái dương cũng lồi lên.

Thi Liên Chu tiến lên, che ở trước mặt Khương Chi, lạnh lùng nói: “Đây là quyết định của Hoắc Thế Chi.”

“Đúng vậy, cậu muốn làm gì? Còn muốn động thủ sao?” Nguy Di thưởng thức s.ú.n.g trong tay, cười như không cười mà nhìn về phía Hoắc Thế Chi, chỉ cảm thấy thằng nhóc này là một tên ngốc, cũng không nhìn xem đang ở địa bàn của ai, vậy mà cũng dám nói linh tinh như vậy.

Khương Chi đi ra từ phía sau Thi Liên Chu, nhìn về phía Hoắc Thế Quang, giọng điệu bình dị: “Cậu nói cũng không sai, tôi cũng không có gì để biện minh, nhưng hôm nay gặp mặt cậu, tôi chỉ muốn nói với cậu một tiếng, cho dù là Triệu Cam Đường hay là Hoắc Thế Chi, thì cũng đều hy vọng cậu sống cho tốt.”

Ba chữ Triệu Cam Đường giống như là chú ngữ gì đó, lọt vào trong tai Hoắc Thế Quang, làm cho anh ấy bình tĩnh lại.

Anh ấy đặt m.ô.n.g ngồi xuống đất, giơ tay xoa xoa tóc của mình, giọng nói có chút nản lòng: “Thật xin lỗi, là do tôi quá kích động, tôi biết chuyện của chị tôi không có liên quan gì đến cô, là do cha con nhà họ Ân quá ngoan độc.”

Khương Chi gật đầu, mở miệng nói: “Nếu như cậu đã hiểu rõ, vậy thì sống cho tốt vào.”

Cô là sợ Ân Đình vừa chết, Hoắc Thế Quang cảm thấy thù lớn đã báo, người thân duy nhất lại bị bỏ tù, nhất thời trong lòng luẩn quẩn đi đến bước đường cùng kia, vậy thì Triệu Cam Đường và Hoắc Thế Chi c.h.ế.t cũng không có ích lợi gì.

Hoắc Thế Quang liếc mắt nhìn Khương Chi, gật đầu.

“Tôi sẽ sống tốt.” Tay anh ấy nắm chặt thành quyền, đôi môi mím chặt, nói như thế.

“Nhà họ Hoắc…”

Hoắc Thế Quang trầm mặc trong giây lát, giọng điệu kiên định nói: “Chị của tôi lo lắng nhất là nhà họ Hoắc, sau này tôi sẽ dẫn dắt nhà họ Hoắc ngày càng phát triển.”

Khương Chi hơi kinh ngạc, vốn dĩ cô còn nghĩ có khi nào Hoắc Thế Quang sẽ từ bỏ nhà họ Hoắc luôn không, một thân một mình xuất ngoại, sau này sẽ là một người nhàn tản, không nghĩ đến anh ấy vẫn còn có chút chí khí.

Hoắc Thế Quang nhìn về phía Khương Chi, nói với giọng điệu văn nhã: “Tôi biết cô lo lắng cái gì, cô yên tâm, nhà họ Hoắc sẽ không bao giờ quay lại đại lục, tôi cũng sẽ không cho chị dâu cả đi quấy rầy cô nữa.”

Khương Chi không trả lời, nhưng trong lòng lại tin tưởng lời anh ấy nói.

Hoắc Thế Quang không có nhiều thế lực ở đô thành, có lẽ là do thường xuyên ở bên cạnh Triệu Cam Đường, nên anh ấy học được tính thiện lương chưa trải sự đời của cô ấy, hoàn toàn khác với những người còn lại của nhà họ Hoắc.

Lúc gần đi, Hoắc Thế Quang đột nhiên nghĩ đến một chuyện, muốn nói lại thôi nhìn về phía Khương Chi.

Khương Chi có chút khó hiểu, nghiêm mặt nói: “Có chuyện gì sao?”

Hoắc Thế Quang dừng một chút, gật đầu nói: “Trước khi xảy ra chuyện, chị của tôi đã tới tìm tôi một lần, nói rất nhiều. Chị ấy còn có một phong thư muốn giao cho Cố Tuyển, nhưng trong khoảng thời gian này tôi không có cách nào đi Thượng Kinh, không biết cô có thể giúp tôi giao thư cho Cố Tuyển được không?”

Vừa nghe thấy lời này, Nguy Di có vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn về phía Hoắc Thế Quang, lại nhìn về phía Thi Liên Chu đang đứng xem chuyện: “Cố Tuyển?? Chuyện này thì có liên quan gì đến Cố Tuyển? Ở chỗ này có phải chỉ mỗi mình tôi không biết chuyện này thôi đúng không?”

Khương Chi: “...”

Nguy Di không hóng được chuyện thì cảm thấy vô cùng không vui.

Nhưng mà hiện tại không ai muốn giải thích cho anh ấy về dưa cũ đã xảy ra từ lâu này.

Khương Chi gật đầu, đồng ý với Hoắc Thế Quang: “Hai ngày nữa tôi sẽ trở về Bắc Kinh, ngày mai anh có thể bảo người gửi thư đến đây là được.”

Hoắc Thế Quang không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.

Nguy Di cau mày, vẻ mặt có chút buồn bực.

Khương Chi buồn cười nhìn anh ấy, rồi nắm c.h.ặ.t t.a.y Thi Liên Chu ở bên cạnh: “Tôi dạy anh thuật đổi đầu, anh có muốn học hay không?”

Đôi mắt Nguy Di sáng lên, biểu hiện vô cùng ngạc nhiên, buột miệng nói: “Có học!”

Khương Chi đã chuẩn bị xong đồ dùng, Mạnh Lam cũng đến ngồi cùng với Nguy Di. Thật ra cô cũng không quan tâm, dạy một người cũng là dạy, dạy hai người cũng là dạy. Bọn họ có thể học thêm nhiều thứ cũng tốt.

Giáo trình “thuật đổi đầu” kéo dài đến ba giờ, cuối cùng Thi Liên Chu phải nghiêm mặt đuổi học sinh đi.

Đôi môi mỏng của anh mím chặt, vẻ mặt không vui nói: “Đã đến giờ nghỉ ngơi rồi.”

Khương Chi dở khóc dở cười, tức giận nói: “Em cũng không phải là người giấy.”

Thi Liên Chu cũng không quan tâm nhiều đến vậy. Anh ôm cô về phòng, rồi giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, anh cởi giày và đắp chăn cho cô.

Bàn tay to lớn thon dài của anh bọc lấy bàn tay của Khương Chi, giọng nói dịu dàng: “Ngủ đi.”

Khương Chi nhìn anh, thở phào nhẹ nhõm: “Em không ngờ n Đình lại dễ dàng c.h.ế.t trong tay Hoắc Thế Chi như vậy. Lúc đầu em còn lo lắng anh ta sẽ gây chuyện, nhưng bây giờ nhà họ n hoàn toàn suy sụp nên cảm thấy có chút ngoài dự đoán.”

Sắc mặt Thi Liên Chu lại rất bình tĩnh. Từ đầu anh đã không quan tâm đến chuyện của nhà họ n và nhà họ Hoắc.

Anh cúi người khẽ hôn lên trán cô, giọng nói trầm thấp: “Thay vì em nghĩ đến những chuyện này thì tốt nhất em nên nghĩ làm cô dâu như thế nào.”

Khương Chi ngẩn người, sau đó mỉm cười.

Cô nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Em biết rồi.”

Từ khi biết bản thân mang thai, Khương Chi lại thích ngủ hơn. Cũng không biết có phải vì trong tiềm thức cô cảm thấy mang thai mệt mỏi hay là do cơ thể cô thực sự bị quá sức. Nói chung, khi được Thi Liên Chu nắm tay thì cô đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-514.html.]

Đôi mắt Thi Liên Chu lưu luyến nhìn cô một lúc, rồi mới chỉnh lại chăn cho cô và quay người ra khỏi phòng.

Nguy Di đang ngồi ở ban công, nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn Thi Liên Chu: “Chị dâu ngủ rồi ư?”

Thi Liên Chu ngước mắt, đi đến gần, bật lửa châm một điếu thuốc nhưng lại không hút, giọng nói có chút lạnh lùng: “Hoắc Thế Chi không thể sống được.”

Dường như Nguy Di đã biết trước rằng anh muốn nói cái gì nên không cảm thấy ngạc nhiên chút nào.

Anh ấy nói: “Hoắc Thế Chi g.i.ế.c quan chức cao cấp ở Hồng Kong và còn c.h.ặ.t x.á.c ông ta một cách dã man nên loại phạm tội này dù có muốn sống cũng không được. Vậy tại sao chúng ta phải làm điều thừa? Vì ngay từ đầu cô ta không nói gì thì sau này chắc chắn sẽ không nhắc đến chị dâu nữa.”

Sắc mặt Thi Liên Chu trầm xuống: “Cái tôi muốn chính là không có sau này.”

Nguy Di thở dài, lấy điếu thuốc ở đầu ngón tay của Thi Liên Chu, cho lên miệng hút một hơi, gật đầu nói: “Yên tâm đi, anh góp tiền, tôi góp sức .”

Sáng sớm hôm sau, Hoắc Thế Quang phái người đưa thư đến tận cửa.

Hoắc Thế Chi viết thư tay bằng bút máy nhưng cực kỳ đẹp.

Khương Chi không nhìn trộm, cất nó vào trong vali.

Sự việc ở thành phố Hồng Kong sắp kết thúc. Chỉ còn chờ Thi Liên Chu xử lý xong việc ở đây là bọn họ lập tức có thể về Bắc Kinh. Thời gian đến ngày đám cưới diễn ra chỉ còn năm này, nghĩ đến cũng thấy rất nhanh.

Buổi chiều, Khương Chi ngồi ở bàn ăn uống trà chiều.

Thi Liên Chu với Nguy Di đều đi ra ngoài, vé máy bay cũng đã đặt xong. Sáng mai họ sẽ bay từ thành phố Hồng Kong đến Bắc Kinh.

Cô cầm lấy tờ báo trên bàn để g.i.ế.c thời gian. Nhưng vừa nhìn thấy, ánh mắt cô chợt đờ đẫn.

《 3 giờ 44 phút sáng, Hoắc Thế Chi tự sát ở trong tù》Tiêu đề cực lớn đập vào mắt cô. Khương Chi nheo mắt lại, không đọc tiếp nữa.

Cô không còn quan tâm đến nguyên nhân vì sao Hoắc Thế Chi tự sát. Sau phút thương xót ngắn ngủi ngày hôm qua, cô cũng đoán được kết quả cuối cùng của sự việc là như thế nào. Cho nên khi chuyện thực sự xảy ra, cô cũng không có cảm giác gì.

Từ thời điểm Hoắc Thế Chi gả cho n Đình thì kết cục của cô ấy cũng đã được xác định rồi.

Nhưng mà lần đầu gặp nhau, nhà họ Hoắc vẫn đang là một trong nhưng gia đình giàu có bậc nhất ở Hồng Kong. Ban đầu cuộc liên hôn của họ với nhà họ n để muốn bước lên tầm cao hơn, không ngờ chỉ trong vài tháng ngắn ngủi mà giống như đã trải qua rất nhiều sóng gió thăng trầm.

Hoắc Thế Chi từ một con gái của một gia đình giàu có liền trở thành một tù nhân c.h.ế.t trong nhà lao.

Rơi tới bước đường cùng như thế này khiến người ta nghĩ tới mà không khỏi thổn thức.

Buổi tối.

Thi Liên Chu và Nguy Di cùng trở về. Vẻ mặt của hai người bình tĩnh như thường lệ, giống như họ thật sự chỉ đi ra ngoài xử lý công việc. Vừa bước vào cửa, Nguy Di lập tức thản nhiên nói: “Chị dâu, Liên Chu có quá nhiều tiền. Khi hai người kết hôn thì tiền mừng của tôi sẽ… Ha ha.”

Khương Chi mỉm cười, không trả lời.

Thi Liên Chu liếc mắt nhìn Nguy Di một cái, khi quay đầu nói chuyện với Khương Chi thì nói với giọng điệu dịu dàng: “Đồ đạc đã thu dọn xong rồi sao?”

Khương Chi gật đầu: “Em còn chuẩn bị một ít quà mang về biếu ba mẹ.”

Nguy Di cắn quả táo, nghe giọng điệu ân cần của Thi Liên Chu mà không khỏi rùng mình, háo hức nói: “Có phải đàn ông lấy vợ đều giống như cậu không? Từ đầu tới cuối giống như một người khác vậy?”

Anh ấy thật sự có chút không quen.

DTV

Khương Chi khẽ cười một tiếng, chợt hỏi: “Nguy Di, ngày mai anh thật sự không đi cùng chúng tôi sao?”

Ban đầu họ đã đồng ý cùng quay trở về Bắc Kinh, nhưng mà hội Tam Hợp còn có một số việc cần xử lý, cho nên phải sửa lại hành trình.

“Chuyện cho là quan trọng thì quan trọng, cho là không quan trọng thì cũng không quan trọng. Dù sao hai ngày này cũng không cần vội. Chi dâu yên tâm. Tôi nhất định sẽ đến tham dự lễ cưới của hai người và sẽ là phù rể đẹp trai nhất ở đó!” Nguy Di nói xong còn nháy mắt.

Từ sau khi vết bớt trên mặt được che đi thì anh ấy tự tin hơn nhiều, cũng không còn ủ rũ nữa.

Nghe thấy anh ấy nói vậy, Thi Liên Chu cười nhạt một tiếng, giọng nói mang theo chút châm chọc: “Phù rể đẹp trai nhất ư?”

Nguy Di liếc nhìn Thi Liên Chu một cái, không phục mà nhìn Khương Chi: “Chị dâu, chị nói xem, lời nói của tôi có buồn cười chút nào không?”

Anh ấy cảm thấy khuôn mặt của mình rất đẹp trai, không kém chút nào so với người đang đứng trước mặt!

Khoé miệng Khương Chi giật giật. Cô không biết nên trả lời vấn đề khó khăn này như thế nào.

Thật ra Nguy Di rất đẹp trai. Nhưng mà nếu nói anh ấy là phù rể đẹp trai nhất thì có vẻ là nói hơi quá. Vì dù sao trước mặt anh ấy còn có Cố Tuyển.

“Ôi, đôi vợ chồng nhà này.” Nguy Di cười lạnh.

Sáng sớm, Nguy Di lái xe đưa bọn họ ra sân bay.

Anh ấy là thủ lĩnh của hội Tam Hợp nên mỗi khi xuất hiện đều rất hào hoa xa xỉ. Nhưng sáng nay khi đưa bọn họ đi, anh ấy lại lái một chiếc xe cũ kỹ bẩn thỉu, xem ra anh ấy vẫn còn ghi hận vụ việc “phù rể đẹp trai nhất” tối hôm qua.

Trước khi rời đi, Khương Chi khẽ vỗ vai Nguy Di, mỉm cười nói: “Chúng tôi đợi anh ở Bắc Kinh.”

Cô biết Thi Liên Chu là người không giỏi ăn nói. Dù có chia tay thì anh cũng sẽ không nói được lời nào dễ nghe.

Lần này, mọi người ở Nhật Bản nội ứng ngoại hợp phối hợp với nhau rất ăn ý, tìm được đường sống trong chỗ c.h.ế.t nên tình cảm cũng coi như là sâu sắc hơn. Với Nguy Di, cô cảm giác giống như là đang đối xử với em trai mình, mặc dù người này lớn hơn cô mấy tuổi.

Cổ họng Nguy Di lăn lộn một chút, gật đầu nói: “Ừ!”

Mấy người vẫy tay tạm biệt. Lúc gặp lại chắc chắn là ngày diễn ra đám cưới.

Loading...