Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 513
Cập nhật lúc: 2024-11-21 22:02:02
Lượt xem: 15
Chiếc trực thăng cuối cùng đã hạ cánh xuống Hồng Kông, trụ sở của hội Tam Hợp.
Sau khi xuống máy bay, Nguy Di sắp xếp chỗ ở cho Thi Liên Chu và Khương Chi rồi chạy đi gửi điện tín.
Trong phòng.
“Ngàn dặm xa xôi chạy đến nước Nhật gây một đống chuyện, rồi lại phủi m.ô.n.g rời đi, đúng là được thật đó.” Khương Chi nhìn Thi Liên Chu đang nửa ngồi nửa nằm ở giường, nếu không phải anh đột nhiên có hứng thú, cũng sẽ không đến nỗi suýt chút nữa c.h.ế.t ở nước Nhật.
May mắn thay, anh không sao cả, không ở lại nước Nhật vĩnh viễn giống như trong kết cục của tiểu thuyết.
Sau này, tốt nhất nên hạn chế đi đến những nơi xui xẻo như vậy thì tốt hơn.
Ý cười nhàn nhạt hiện lên trong đôi mắt Thi Liên Chu: “Tổ chức Yamaguchi hỗn loạn, cũng không phải đi vô ích.”
Một khi Oishi Kiyoshi chết, thế lực của tổ chức Yamaguchi sẽ được sắp xếp lại, ít nhất bọn họ không có thời gian quan tâm đến Hoa Quốc trong thời gian ngắn.
“Không biết nhà họ Hoắc thế nào rồi.” Khương Chí uống sữa, không nhịn được mà nghĩ đến Hoắc Thế Quang.
Bây giờ bọn họ đang đứng trên đất của Hồng Kông, không biết sau khi Hoắc Thế Quang trở về thì có kiểm soát được Thái Ngọc hay không.
Thi Liên Chu lắc đầu, nói với giọng lạnh lùng: “Hoắc Thế Vinh vừa chết, nhà họ Hoắc không thể làm ra chuyện gì lớn nữa.”
Mặc dù tổ chức Yamaguchi là người trực tiếp ra tay, nhưng nguyên nhân sâu xa là do nhà họ Hoắc khởi xưởng, nếu bọn họ không cấu kết với tổ chức Yamaguchi, Khương Chi cũng sẽ không suýt bị giết, món nợ này, anh chỉ mới thu một số tiền lãi mà thôi.
Khương Chi nhìn thấy sắc mặt hơi lạnh lùng của anh, mang theo sát ý nhàn nhạt, cô liền biết anh đang suy nghĩ gì.
Cô suy nghĩ một lúc rồi kể lại cho Thi Liên Chu mọi chuyện xảy ra ở thành phố Thanh, lúc này nhà họ Hoắc còn chưa lo xong cho bản thân, ngược lại bọn họ nên chú ý đến nhà họ Ân như hổ rình mồi và tên biến thái Ân Đình kia.
Nếu nhà họ Ân thực sự nuốt chửng nhà họ Hoắc, thì đó không phải là một tin tức tốt với bọn họ.
“ Ân Đình sao?” Thi Liên Chu cau mày.
Anh không biết trong thời gian Khương Chi trở về đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Mạnh Lam cũng không nói cho anh biết.
Khương Chi gật đầu: “Ừ, anh vẫn cần phải chú ý đến nhà họ Ân nhiều hơn.”
“Hoắc Thế Quang trở về Hồng Kông rồi à?” Thi Liên Chu nheo mắt hỏi.
Khương Chi sửng sốt một lát, gật đầu nói: “Hả? Về rồi, sao vậy?”
Anh nói: “Nếu Hoắc Thế Quang đã về, vậy thì không thể không có chút hành động nào được, tìm người nghe ngóng thì biết ngay thôi.”
. . .
Buổi trưa, sau khi người hầu trong nhà chuẩn bị xong bữa ăn, Nguy Di đi ra từ trong thư phòng.
Anh ấy cau mày, giống như đang gặp phải chuyện phỏng tay nào đó.
Thi Liên Chu múc một chén canh cho Khương Chi, nhướng mi nhìn Nguy Di ngồi đối diện: “Fujiwara Xuân Nại có chuyện rồi à?”
Nhắc đến cái tên này, Khương Chi cũng nhìn Nguy Di.
Anh ấy đã ngồi trong thư phòng gửi điện tín từ khi bọn họ trở về, chỉ để liên lạc với Fujiwara Xuân Nại để muốn biết kết cục cuối cùng của sự việc.
Nguy Di cau mày: “Tôi đã liên lạc với Xuân Nại nhưng không nhận được phản hồi.”
Anh ấy dừng lại rồi nói: “Người đóng quân ở nước Nhật nói rằng nhà họ Fujiwara đã liên hôn với con trai của thủ lĩnh Watanabe Kazuo của tổ chức Yamaguchi.”
Khương Chi hơi mở to mắt, Watanabe Kazuo?
Nếu cô nhớ không lầm thì Watanabe Kazuo là ông chủ thực sự của tổ chức Yamaguchi, hắn ta cũng là cấp trên trực tiếp của Oishi Kiyoshi, nhưng tại sao? Sao gia tộc Fujiwara lại liên hôn với Watanabe Kazuo? Điều này không hợp lý!
Hơn nữa, nếu Fujiwara Mishizuka đã đính hôn với Yumayani Taniichi, vậy thì ai sẽ kết hôn?
Thi Liên Chu hơi nhướng mày, ngạc nhiên nói: “Nguy Di, cậu quả thật không hiểu gì về Fujiwara Xuân Nại cả.”
Ánh mắt của Nguy Di hơi u ám, mỉm cười nói: “Ừ, tôi thật sự không hiểu”
Khương Chi nhất thời không nói nên lời.
Ban đầu bọn họ còn lo lắng rằng Fujiwara Xuân Nại sẽ bị liên luy bởi cái c.h.ế.t của Oishi Kiyoshi, tuy nhiên, cho dù bọn họ không đến nước Nhật thì Fujiwara Xuân Nại cũng có kế hoạch của riêng mình, nhưng cô ấy chưa bao giờ nói với họ về kế hoạch này.
Nguy Di thở phào nhẹ nhõm, vẻ u ám trong mắt tiêu tan, giống như đang nói chuyện vô thưởng vô phạt: “Watanabe Kazuo luôn mong muốn con trai mình lên chức, trở thành hội trưởng chi nhánh, để có thể danh chính ngôn thuận thừa kế vị trí của ông ta.”
“Sau khi Oishi Kiyoshi qua đời, thì đã nhường lại vị trí của mình.”
“Có vẻ như tôi đã lo sợ không đâu rồi, người ta nào có thích tôi đến vậy?”
Nguy Di bắt chéo chân, anh ấy rót cho mình một ly rượu rồi uống ừng ực xuống bụng, có chút cảm khái.
Cuộc sống của Fujiwara Xuân Nại sau này cũng sẽ không tệ, không chỉ có gia tộc Fujiwara ủng hộ cô ấy, mà cô ấy còn có sự ủng hộ của tổ chức Yamaguchi, nhưng những chuyện này không liên quan đến bọn họ.
DTV
Khương Chi kể cho Nguy Di nghe về nhà họ Hoắc và nhà họ Ân, dù sao Hồng Kông cũng là địa bàn của Nguy Di, dù sao để anh ấy nghe ngóng chắc chắn sẽ tiện hơn bọn họ rất nhiều, huống chi đây là một việc rất phức tạp, anh ấy cũng sắm vai sát thủ.
Nguy Di nghe xong thì thổn thức một tiếng: “ Ân Đình có thể quyết đoán như vậy sao?”
Khương Chi nhún nhún vai, lúc cô nói chuyện, sự chán ghét ngập tràm trong đôi mắt cô: “Bản thân anh ta chính là một kẻ biến thái.”
Từ khi đến thế giới này, cô chưa bao giờ ghét ai đến thế.
Thi Liên Chu cau mày, đuôi mắt dài nhếch lên nhìn cô.
Anh cảm thấy mình nên hỏi kỹ càng hơn, có phải Ân Đình còn làm chuyện gì khác nữa không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-513.html.]
Nguy Di sờ cằm, có chút hứng thú mà nói: “Chúng ta lại làm một chuyện lớn nữa nhé?”
Khương Chi ngước mắt liếc nhìn Nguy Di, nhưng lại không hề ngạc nhiên trước sức lực dồi dào của Nguy Di.
Vào những năm tám mươi, địa vị của những người giàu có ở Hồng Kông vốn đã rất cao, mức độ hỗn loạn ở đây cũng vượt xa những gì người khác dự đoán, ở nơi này, mỗi ngày đều có chuyện đen ăn đen, ban ngày ban mặt cầm s.ú.n.g g.i.ế.c người, bắt cóc tống tiền, tất cả chỉ là chuyện vặt vãnh.
Mà những người nổi tiếng cấp cao của Hồng Kông, bọn họ thường xuyên là nạn nhân của các vụ bắt cóc.
Thi Liên Chu lắc đầu, thấp giọng nói: “Hoắc Thế Vinh c.h.ế.t rồi, Ân Thiên Bật nhất định sẽ cẩn thận, muốn g.i.ế.c ông ta rất khó.”
Nguy Di cau mày gật đầu đồng ý, lời này nói rất đúng.
Ân Thiên Bật có thể lăn lộn cho đến ngày hôm nay không hề dễ dàng, ông ta vất vả lắm mới được ngồi trên cao, đương nhiên quý trọng mạng sống của mình, sau khi Hoắc Thế Vinh qua đời, ông ta gần như không còn xuất hiện ở nơi công cộng, điều này cho thấy ông ta là người thận trọng như thế nào.
Nguy Di cắn một miếng chân gà, vẫy tay với người hầu: “Mang báo của mấy ngày hôm nay đến đây.”
Chẳng mấy chốc, một chồng báo đã nằm trong tay mấy người bọn họ.
Khương Chi vừa nhìn thấy dòng tiêu đề trên trang nhất, đồng tử của cô không nhịn được mà co rút lại.
“Này! Mấy ngày chúng ta ở nước Nhật, Hồng Kông cũng không nhàn rỗi đâu!” Nguy Di cắn thêm một miếng đùi gà rồi tặc lưỡi khi đọc nội dung báo chí, vừa đọc vừa phát ra những tiếng cảm thán.
“Ha ha, chúng ta vốn muốn làm chuyện lớn, không ngờ lại không đến lượt mình.”
Nguy Di cẩn thận sờ mặt mình, bĩu môi.
Thi Liên Chu cầm tờ báo đọc lướt qua mấy dòng chữ, sau một lúc im lặng, anh nhỏ giọng nói: “Không cần chúng ta ra tay, nhà họ Ân đã tự sụp đổ rồi”
Hàng mi dài của Khương Chi khẽ run lên, trong giọng nói càng có nhiều cảm xúc: “Có phải là em đã làm hại cô ta rồi không?”
Có lẽ cô đã trở nên nhạy cảm hơn sau khi mang thai, nhìn vào bức ảnh chiếm phần lớn diện tích trên báo, chính là ảnh của Hoắc Thế Chi.
Cô ta mặc đồ ngủ, tóc rối bù, toàn thân bê bết máu, trông giống như một ma nữ đang đòi mạng, rất đáng sợ, tuy nhiên, cô ta đã bị còng tay, ánh mắt trống rỗng, nhìn rất mất hồn.
Tiêu đề bằng tiếng Trung phồn thể được in đậm: “Thiên kim của gia tộc danh giá ngày xưa, chớp mắt đã trở thành kẻ sát nhân g.i.ế.c c.h.ế.t cả nhà!”
Ân Thiên Bật và Ân Đình đều đã chết.
Pháp y giám định, dùng thuốc ngủ quá liều, sau đó bị chặt xác.
Hoắc Thế Chi đã nhận tội, nhưng mà từ chối giải thích động cơ gây án và quá trình xảy ra.
Trưởng quan đặc khu hành chính ở Cảng Thành và đứa con trai duy nhất bị con dâu g.i.ế.c chết, tin tức này giống như sấm sét, đã làm lu mờ đi chuyện Hoắc Thế Vinh bị g.i.ế.c chết, trở thành tin tức càn quét khắp phố lớn ngõ nhỏ của Cảng Thành.
Cho dù là xã hội thượng lưu hay là dân chúng bình thường, đều cả kinh trợn mắt há mồm.
“Hoắc Thế Chi này nhìn có vẻ hiền lành, không nghĩ tính tình lại hung bạo như vậy, còn dám chặt xác, chậc chậc, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, sớm biết cô ấy hăng hái như vậy, thì lúc trước tôi nên cưới cô ấy.” Nguy Di nhìn tờ báo, cà lơ phất phơ nói.
Thi Liên Chu không phát biểu ý kiến gì, lúc đầu anh còn muốn để Cố Tuyển dũng cảm theo đuổi tình yêu một lần, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Môi đỏ của Khương Chi hơi nhấp, nhẹ giọng nói: “Tôi muốn đi gặp Hoắc Thế Quang một lần.”
Chân mày Hoắc Thế Chi nhíu lại: “Hoắc Thế Quang?”
Nguy Di cũng nhíu mày nói: “Chị dâu, bây giờ nhà họ Hoắc không cần lo lắng bị nhà họ Ân thèm muốn nữa, nhưng bây giờ có khi phóng viên truyền thông đều đứng đầy ở cửa nhà, nhất định là rất loạn, cô còn muốn thấy cậu ta làm gì?”
Khương Chi trầm mặc một lúc, nói: “Là tôi thuyết phục Hoắc Thế Chi động thủ.”
Nghe vậy, Thi Liên Chu và Nguy Di liếc nhau, người sau gãi đầu, giọng điệu có chút trêu ghẹo: “Không nghĩ đến chị dâu còn biết thuật đổi đầu, với lại thuật mê hoặc, chị chỉ nói mấy câu mà đã có thể khiến cho Hoắc Thế Chi liều mạng đi g.i.ế.c người!”
Thi Liên Chu liếc mắt nhìn anh ấy, giọng điệu nhàn nhạt: “Là cô ta động thủ, không liên quan đến em.”
Môi Khương Chi mím càng chặt: “Em không cảm thấy áy náy.”
“ Ân Đình năm lần bảy lượt muốn ra tay với em, em muốn ra tay trước để chiếm lấy ưu thế nên mới thuyết phục Hoắc Thế Chi động thủ. Em biết nguyên nhân cô ta động thủ không phải do em, chỉ là, muốn giúp Hoắc Thế Quang một tay.”
Giọng nói của Khương Chi rất lạnh nhạt, lạnh nhạt đến nỗi không có chút cảm xúc nào.
Hoắc Thế Chi bị bắt vào tù, có lẽ không liên quan trực tiếp đến lời nói của cô, nhưng nếu không phải do cô cung cấp thuốc ngủ thì hẳn là cô ta sẽ không ra tay nhanh như vậy, hơn nữa còn thành công.
Khi cô ta c.h.ặ.t x.á.c cha con nhà họ Ân thì liền biết, là khi trở về Cảng Thành, hai ba con này lại nảy ra ý định xấu gì.
Cô không muốn đoán, cũng không thích đoán, nhưng hiển nhiên là có một chút quan hệ với Hoắc Thế Quang.
Hoắc Thế Chi khó thoát khỏi cái chết, Triệu Cam Đường cũng vì bảo vệ Hoắc Thế Quang mà chết, cô thật sự không hy vọng sau khi trả giá hai mạng người, Hoắc Thế Quang lại càng thêm sa đọa.
Đáy mắt Thi Liên Chu xẹt qua một tia tối tăm, nâng mắt liếc nhìn Nguy Di.
Nguy Di tiếp nhận được tín hiệu, lắc lắc đầu nói: “Lúc này nhất định là nhà họ Hoắc rất loạn, cũng không thể nói rõ. Chúng ta đừng đi, tôi nhờ người gửi thiệp mời cho Hoắc Thế Quang, để cho cậu ta đi đến đây một chuyến.”
Khương Chi gật đầu, cô chỉ muốn gặp Hoắc Thế Quang một lần, còn việc gặp ở nơi nào thì không có yêu cầu gì.
“Được, đảm bảo buổi tối chị có thể gặp được Hoắc Thế Quang.” Nguy Di vỗ tay một cái, cam đoan.
Khương Chi không nghĩ tới buổi tối lúc nhìn thấy Hoắc Thế Quang thì anh ấy lại bị trói tới đây.
Hoắc Thế Quang không ngừng giãy dụa, không chỉ có tay bị trói ở sau lưng, mà trong miệng còn nhét đầy giẻ rách, ánh mắt hung ác nhìn người trói anh ấy lại đây, một người đàn ông lại giống như cái túi bị người ta khiêng lên.
“Ha ha ha, cười c.h.ế.t tôi, Hoắc Thế Quang, sao nhìn cậu lại ngốc như vậy!” Nguy Di thấy thế, phụt một tiếng bật cười.
“Nguy Di…” Khương Chi nhíu nhíu mày, không tán đồng mà liếc nhìn Nguy Di.
Nguy Di bĩu bĩu môi, khoát khoát tay: “Được rồi, buông cậu ta ra, buông ra đi.”